Chương 534: Tóc bạc cả đầu
“Thất tộc, bây giờ đã xong thật rồi!”
Thủ Sơn Tông, Ngọc Tú Phong.
Sau khi trở về tông môn, Phương Thốn đã nghỉ ngơi tịnh dưỡng đang nghe Tiểu Thanh Liễu vừa mới về núi thuật lại về một trận động loạn kia của thất tộc phát sinh lúc trước, dù cho bây giờ chuyện của thất tộc đã trần ai lạc định, nhưng Tiểu Thanh Liễu nói đến vẫn còn kinh thán: “Ta sớm đã biết là đám lão già đó hạ thủ, người này còn ác hơn người kia. Lúc mới đầu ở Liễu Hồ đám người đó chính là như vậy, thật không ngờ bây giờ đến Thanh Giang vẫn là như vậy, thậm chí người ở Thanh Giang này hạ thủ còn ác hơn so với bên Liễu Thành!”
“Vị Phạm lão gia tử kia lưu lại một tấm di thư, sau khi tạ tội trước mọi người, lục tông tạm thời liên thủ muốn thay chức quận thủ, kéo Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão đi, trước sau mười bảy vị Kim Đan dắt tay nhau chạy đến tây bắc, phân chia ra thất tộc, muốn nghiêm tra chuyện câu liên thương mậu của thất tộc với đại yêu tôn phía nam, chẳng biết làm thế nào lại vừa hay tra ra được vô số chứng cứ…”
“Bởi vì tộc lão ba tộc Bạch, Nam Lý, Tiết đã bị chém giết trước mặt mọi người ở Thanh Giang, thất tộc như rắn mất đầu, lại thấy được chuyện náo lớn, trong tộc không có luyện khí sĩ cao giai, nên chỉ lo đùn đẩy lẫn nhau, thậm chí còn thừa cơ hãm hại đoạt quyền, thật không biết bọn họ nghĩ thế nào, rõ ràng đại hoạ đã giáng xuống đầu rồi, lại không đoàn kết mà còn thừa cơ hạ độc thủ, cứ như có đại thù sinh tử vậy…”
Đối với kết quả này, Phương Thốn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở dĩ thất tộc cứng như thiết bản là bởi vì có ba vị tộc lão toạ trấn cao thủ, lại có tộc trưởng phân chia lợi ích.
Mà chuyện lần này, ba vị tộc lão đều đã chết, trong tộc gần như đã tiêu vong gần hết, mâu thuẫn tích góp trong nhiều năm như vậy bạo phát, không loạn mới lạ. Gia tộc cùng thế lực càng lớn, mâu thuẫn ẩn giấu càng ngày càng nhiều, lại thêm lục tông không phải kẻ ngốc, biết thất tộc là dạng gì mới không tạo thành uy hiếp với mình, dưới sự tận lực dẫn tìm áp chế, kết quả của thất tộc chỉ có một…
“Nếu nói có gì bất đồng thì chính là Lục gia!”
Tiểu Thanh Liễu cười nói: “Sáu tộc khác vừa thấy nhân mã của lục tông đều nghĩ hết biện pháp trốn tránh, che giấu, thậm chí còn có đại tiểu thư của Nam Lý gia ngu ngốc tới cực điểm, còn muốn kéo theo nhân mã trực tiếp cứng đối cứng với lục tông, kết quả quả thật là thê thảm đến khiến người ta đau lòng, lại chỉ có Lục gia, dưới đề nghị của Thần Mục công tử, đi trước lục tông một bước, đã nghiêm tra trong nội bộ, lúc lục tông đến, bọn họ đã giao người, việc, sổ sách… của Lục gia có liên quan đến phía Nam ra hết!”
“Thậm chí có một vài hiềm nghi làm quá tay, hủy hết cả cửa hiệu, thương mạch không hợp quy củ của Lục gia. Đường đường là Lục gia, gần như có thể nói là tự huỷ căn cơ, ta thấy gia tài lớn như thế chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi sợ là mất hơn phân nửa rồi…”
Phương Thốn nghe thế, nhẹ giọng hỏi thăm: “Vậy kết quả thế nào?”
Tiểu Thanh Liễu nói: “Kết quả người của Lục gia chết ít nhất, trừ những người bọn họ tự giao ra, những người còn lại thì không ai có lý do gì để động vào bọn họ cả, hơn nữa Cửu Tiên Tông đã tỏ thái độ trong thời điểm thích hợp, bởi vậy cũng không có ai nhiều lời với người của lục tông, ngay cả Tiểu Từ tông chủ cũng ngầm chấp nhận chuyện này, Lục gia bây giờ lại không có chia năm xẻ bảy, chỉ là đóng chặt đại môn, tạm thời không gặp người ngoài!”
Phương Thốn nghe vậy gật đầu nói: “Vậy thì không phải gọi là tự chặt đứt căn cơ, mà nên gọi là tráng sĩ chặt cổ tay mới đúng!”
“Tóm lại, lần này thất tộc coi như xong rồi…”
Tiểu Thanh Liễu cười nói: “Ta cũng không hiểu mấy cái tính toán của đám cáo già lục tông kia, nhưng nghe Lâm Phiến Tử nói, khí vận của thất tộc mất hết rồi, thương mạch đại loạn, giống như đang nằm chờ lục tông đến chia chác vậy, theo tính toán tinh vi bậc này thì Thủ Sơn Tông chúng ta phải chịu thiệt thòi lớn, hai vị trưởng lão với Tiểu Từ tông chủ đều không rành chuyện thương mậu, lại chuẩn bị không đủ, thực sự không chiếm được chỗ tốt gì, cũng may mà ngũ tông kia cũng xem như hiểu chuyện, chủ động phân ra một ít, nghĩ chắc Thủ Sơn Tông đã có những sản nghiệp này, về sau trả tiền cũng có thể trả đúng hạn…”
Phương Thốn cười gật đầu, lại hỏi: “Vậy trên giang hồ thì sao?”
Tiểu Thanh Liễu nghe vậy nhất thời có chút hưng phấn nói: “Cái này chính ta cũng không hiểu nổi…”
“Thừa dịp bây giờ Thanh Giang đại loạn, cộng thêm căn cơ mà lúc trước Lâm Phiến Tử đánh hạ, toàn bộ giang hồ gần như đều rơi vào trong tay chúng ta, nhưng hôm đó ta tình cờ nghe được Hồng Đào nương tử cãi nhau với Lâm Phiến Tử, Hồng Đào nương tử nói muốn nắm toàn bộ bang phái hành lộ trong Thanh Giang Thành trong tay thành đại thế lực đứng đầu, để cho sau này trong Thanh Giang chỉ có một mình công tử định đoạt…”
Phương Thốn khẽ chau mày, cười nói: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Thanh Liễu cười nói: “Sau đó thì bị Lâm Phiến Tử cự tuyệt rồi, hắn ta nói Hồng Đào nương tử không hề hiểu ý của công tử chút nào, những thế lực sẵn có kia ở Thanh Giang hắn không đụng đến cái nào cả, thậm chí ngay cả người bây giờ đã thuộc về mình cũng không thể ra ngoài sáng, nên làm cái gì thì làm cái đó, cho dù muốn kiếm lời thì cũng là dựa trên danh nghĩa của bọn họ, ngược lại chẳng khác nào che giấu…”
“Hai người không hợp ý, Hồng Đào nương tử mắng hắn ta đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng Lâm Phiến Tử vẫn không buông miệng!”
“Ha…”
Phương Thốn nghe thế không khỏi cảm thấy mới mẻ.
Tên Lâm Cơ Nghi này bởi vì đã nhận ra sát khí của mình với hắn ta đã giảm bớt nên mới dần dần lộ bản tính ngạo kiều sao?
Nhưng mà, quả thật bàn về chuyện trên giang hồ này thì tên này quả thực làm rất đúng ý người.
“Đón vợ của Lâm Cơ Nghi đến thành Thanh Giang đi!”
Phương Thốn mỉm cười đưa ra kiến nghị, nói: “Miễn cho hắn ta với Hồng Đào nương tử chạy chung một chỗ, tiếng tăm không tốt!”
Tiểu Thanh Liễu nghe thế lại cười nói: “Vợ của Lâm Phiến Tử lòng tham không đáy, nếu như đến đây sợ là sẽ gây ra phiền toái!”