Chương 537: Còn điên hơn kẻ điên (2)
Ông chủ Tần đứng khoanh tay, nhìn con mèo lao đi đuổi theo đám hồ điệp, ông ta ngây người nói: “Lúc ở Thanh Giang, ta cảm nhận được khí tức của một số người theo dõi. Hơn nữa tại lúc ta xuất một kiếm kia đã khiến bọn họ cảnh giác, vì vậy mới không vội vàng xuất hiện bên cạnh ngươi, đi ra ngoài quan sát nhưng phát hiện thật sự có một số người đang theo dõi. Có một Kiếm Tôn của Thiên Hành Đạo đã đi tới Nguyên Thần quốc và đã cử mười ba người thích khách tới đây để tìm kiếm ta, nhưng may mắn là ta đã xử lý sạch sẽ vấn đề này!”
Phương Thốn không khỏi sửng sốt: “Làm thế nào để xử lý được?”
Tần lão bản nói: “Giết!”
Trong phút chốc, Phương Thốn không nói lên lời.
Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn điều chỉnh biểu cảm của mình như thể hắn không bị ảnh hưởng gì cả, và phân tích: “Nếu những sát thủ do Kiếm Tôn phái đến đều bị giết như vậy, thì đối phương chắc chắn phải cảnh giác, ngược lại ngươi càng phải cẩn thận hơn…”
“Không cần phải lo lắng!”
Ông chủ Tần nói: “Tên Kiếm Tôn đó cũng bị giết rồi!”
Phương Thốn không cố kiềm chế được nữa: “...”
“Đa tạ ông chủ Tần, nhưng ta không biết ...”
Sau khi thần lại định, Phương Thốn cẩn thận lịch sự nói: “Ngươi đã dùng bao nhiêu kiếm để giết Kiếm Tôn?”
Trên mặt ông chủ Tần lộ ra chút ý cười, nói: “Những người này không cần ngươi trả tiền, đều là của ta!”
Nhìn vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Phương Thốn, ông ta giải thích: “Người không cần phải cảm thấy nợ ta. Ta giết những người này vì họ có thể đe dọa đến tính mạng của ta. Không phải ngẫu nhiên mà bọn họ xuất hiện ở Thanh Giang, có lẽ là có người sai bọn họ tới đây để giết ai đó, ngay cả ta cũng không biết bọn họ đến tìm ai và muốn giết ai, hay có thể chính là ngươi…”
“Dù sao thì bây giờ trong thành Thanh Giang, không ai có thể xứng đáng để Thiên Hành Đạo ra tay!”
Phương Thốn không hỏi thẳng, nhưng trong mắt hắn ta có chút nghi hoặc.
Ông chủ Tần thản nhiên giải thích: “Nguyên tắc của sát thủ là không bán thông tin về mục tiêu và người sai khiến. Mặc dù ta có biện pháp để tra hỏi bọn họ, nhưng ta không ép buộc bọn họ bởi vì đó là nghề nghiệp của họ, cũng coi như giữ lại chút thể diện cuối cùng cho bọn họ!”
Phương Thốn gật đầu và không hỏi nữa, chỉ cười nói: “Ta sẽ tự mình điều tra!”
“Nếu đây là sự thật, thì ngươi nên suy nghĩ thêm cách để cứu sống mình!”
Ông chủ Tần nói thẳng: “Nếu thật sự có người thuê sát thủ từ Thiên Hành Đạo đến để giết ngươi thì cho dù ta giết hết bọn họ lần này thì cũng chỉ ngăn cản bọn họ tăng nhân lực trong một khoảng thời gian ngắn. Công việc kinh doanh vẫn tiếp tục diễn ra. Họ sẽ vẫn đến, ta cũng không thể biết thời gian chính xác là bao giờ, nhưng nếu ngươi không thể xử lý được, thì trong khoảng thời gian này ta có thể ở lại với ngươi...”
“Không cần!”
Phương Thốn không đợi ông chủ Tần nói xong đã thành khẩn nói: “Càng như vậy, ta càng phải nhờ tiên sinh giúp ta trông coi Liễu Hồ!”
Nếu thật sự có ai đó thuê một sát thủ Thiên Hành Đạo tới để giết mình, thì người kia không thể không tấn công cha mẹ mình.
Sau khi nghe xong lời của hắn, ông chủ Tần không nói gì nữa, và rất tôn trọng ý kiến của cố chủ.
“Chỉ có điều nếu như nói tiếp thì ta thật sự muốn nhờ tiên sinh một chuyện khác!”
Phương Thốn tự mình suy nghĩ một hồi, nói với ông chủ Tần: “Năm đó huynh trưởng của ta cũng bị sát thủ Thiên Hành Đạo đuổi giết, nhưng sau đó ta cũng không biết là như thế. Ta rất tò mò, năm đó chỉ dựa vào tu vi của mình mà huynh ấy làm thế nào có thể thoát khỏi tay sát thủ của Thiên Hành Đạo và giữ được tính mạng?”
Khi mới đến Thanh Giang, Phương Thốn đã có rất nhiều nghi vấn trong lòng.
Bây giờ, hầu hết các nghi ngờ đã được giải quyết, và hầu hết những việc cần làm đã được thực hiện rồi.
Tuy nhiên, làm cách nào mà năm đó huynh trưởng có thể thoát khỏi đám sát thủ của Thiên Hành Đạo thì thực sự không ai biết được.
Lần này, Tiểu Thanh Liễu mời ông chủ Tần đến Thanh Giang, ngoài việc giúp hắn phá giải tình hình hắn còn muốn hỏi chuyện này.
Hỏi vấn đề này không chỉ có thể giải quyết được những khúc mắc trong lòng trăn trở bấy lâu nay, mà còn nếu đúng như lời ông chủ Tần đoán, ai đó đã bí mật thuê một sát thủ Thiên Hành Đạo để ám sát mình thì ít nhiều cũng có thể dùng vấn đề này như một kinh nghiệm...
Khi nghe điều này, dường như ông chủ Tần không mấy ngạc nhiên Phương Thốn sẽ hỏi câu hỏi này, và ông ta đã sẵn sàng trả lời nó.
Ông ta dừng lại một lúc trước khi nói với Phương Thốn: “Ngươi đã bao giờ nghe ai nói rằng những thích khách của Thiên Hành Đạo đều là những kẻ điên chưa?”
Phương Thốn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe những lời này, nghĩ đến vẻ mặt của ông chủ Tần, làm sao hắn có thể trả lời những lời này?
Suy nghĩ một hồi, đành phải bật cười, nói: “Quả thật là có người nói như vậy...”
Ông chủ Tần hoàn toàn không quan tâm, mà nghiêm túc hỏi: “Vậy có bao giờ ngươi nghĩ đến người điên sợ nhất cái gì không?”
Phương Thốn hơi giật mình khi nghe những lời đó, thực sự hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cũng may, ông chủ Tần đã chủ động nói: “Kẻ điên sợ nhất người điên hơn họ!”
Sau đó, ông ta nhìn Phương Thốn rồi nghiêm túc nói: “Ví dụ như huynh trưởng của ngươi!”
Kẻ điên?
Tiên sư Phương Xích danh tiếng vang xa, thiên tư nổi trội, vô cùng tài giỏi.
Những người quen biết huynh ấy đều nói huynh ấy lịch sự, hoặc là nói tính cách huynh ấy rất cao thượng, hoặc là nói huynh ấy ghét ác như thù, hoặc là nói huynh ấy lo xa nghĩ rộng, thậm chí còn nói huynh ấy vong ân phụ nghĩa, lật mặt giả bộ không quen, nhưng mà chưa ai nói huynh ấy là kẻ điên…
Mà ông chủ Tần lại nói Phương Xích là một kẻ điên, còn nói là còn điên hơn cả Thiên Hành Đạo?
Trước mặt ông chủ Tần thì Phương Thốn vẫn rất chú trọng lễ nghi nên không hắn không cười cợt, nhưng ánh mắt lại có chút nghi ngờ.
“Chắc ngươi đã từng nghe người ta nói huynh trưởng ngươi là một thiên tài nhỉ?”
Phương Thốn gật đầu, câu nói này thì không cần bàn nhiều, đâu chỉ có người nói huynh ấy là thiên tài, thực sự là có rất nhiều người khen như vậy.