Chương 536: Còn điên hơn kẻ điên
Hiện tại, có thể nói Phương Thốn là người hiểu biết về Thiên Đạo Công Đức Phổ, nhưng thật ra càng cảm thấy được hôm nay Thiên Đạo Công Đức Phổ giống như một người thật thà chỉ biết đi đường thẳng. Hắn tự ban thưởng và tự nhận công đức cho mình, cho thấy hắn tự công nhận rằng Phương Thốn đã hoàn thành ba nhiệm vụ, nhưng Phương Thốn lại nhận được cả cái đầu bạc trắng, điều đó có nghĩa là hắn không đồng ý với cách làm việc của mình chút nào, giống như một người bảo thủ, hay nói cách khác là nghiêm khắc.
Rốt cuộc điều này là gì?
Trong một lúc Phương Thốn khó có thể phân biệt rõ ràng, sự tồn tại của Công Đức Phổ này đã vượt xa nhiều so với trình độ của bản thân.
Nhưng bây giờ có một điều không thể không lo lắng, bây giờ mái tóc gần như đã bạc trắng hết, nếu coi đây này là hình phạt thì chỉ là tóc trắng thôi, ngoài ra không ảnh hưởng gì khác, thắt lưng không đau chân cũng không đau. Toàn bộ tu vi vẫn nguyên vẹn, vậy thì sự trừng phạt này có ý nghĩa gì? Quan trọng hơn một chút là sau khi tóc bạc hết, nếu như bản thân bị vướng phải nghiệp chướng thì sao?
Dù sao thì cũng không thể để mình mắc kẹt ở đây, từ nay về sau, phải làm mọi việc cẩn thận và không bỏ qua thời cơ nào hết?
Phương Thốn không tự tin vào bản thân lắm...
...
...
Vừa nghĩ đến đây, hắn thảnh thơi, chậm rãi bước xuống đỉnh núi, đi qua phía sau ngọn núi, tự mình dựng lên một tấm bảng “Người không phận sự miễn vào” để tĩnh dưỡng tại nơi này. Trong thời gian xuống núi, đệ tử của Thủ Sơn Tông rất có kỷ luật, không ai dám to gan mà chạy đến bảo địa tìm cái chết, một bầy hồ điệp cực kỳ hung ác được nuôi dưỡng rất tốt.
Nhìn vào đó, Phương Thốn có thể thấy trong thung lũng này, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung rinh với những chấm nhỏ, có ít nhất là một trăm con hồ điệp.
Và theo cảm nhận của hắn, dưới mảnh đất mục nát này, ẩn chứa nhiều trứng ấu trùng, bóng tối và sức sống, chắc chắn khi những quả trứng ấu trùng này nở ra thì số lượng hồ điệp trong thung lũng này có thể tăng lên gấp mấy lần. Chẳng qua cũng giống như trước kia ở Linh Vụ Tông hắn ban cho cho Lâm Cơ Nghi hồ điệp Kim Đan Cảnh thì lại không xuất hiện bao nhiêu, bây giờ trong cả thung lũng cũng chỉ có một con mà thôi.
Phương Thốn cũng hiểu ra điều này: “Chẳng lẽ bây giờ mình có thể nuôi dưỡng quái điệp vượt qua cực hạn và trở thành kim đan sao?”
Một con hồ điệp này, bẩm sinh đã được hắn ân cần chăm sóc, lại được vô số yêu thi nuôi dưỡng. Nó được sinh ra khác với những loài khác. Cho dù là những loài hồ điệp bình thường cũng có phẩm chất sánh ngang với Ngưng Quang cảnh, nhưng mà phẩm chất điệp vương Kim Đan thì chỉ có một con!
Nếu con này tồn tại trong thung lũng, giữa một đám hồ điệp, sẽ không thể xuất hiện thêm quái điệp Kim Đan cảnh nữa.
Và nếu Phương Thốn lấy con quái điệp Kim Đan cảnh này đi thì trong thung lũng lại sinh ra một con quái điệp Kim Đan cảnh khác.
Điều này phải có liên quan đến một đặc tính nào đó của đám trùng cổ và Phương Thốn không có cách nào tốt hơn.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quá quan trọng, dù sao thì dù có thêm vài con quái điệp Kim Đan cảnh thì chúng cũng chỉ giúp Phương Thốn diệt cây cỏ và bồi dưỡng sự phát triển của một vài Kim Đan cấp dưới mà thôi. Đối với Phương Thốn, hiện tại Kim Đan thực sự chỉ còn có vài người, tất cả đều được cất giấu trong thành Liễu Hồ và có thể điều động bất cứ lúc nào. Trong khoảng thời gian ngắn thì không cần sử dụng chiêu thức như vậy để tăng cấp bậc.
Hơn nữa, ban đầu việc nhân giống hồ điệp chỉ là để giải trí, có ý nuôi dưỡng nhưng không phải là việc chính.
...
...
“Ngươi đang tu luyện tà pháp gì?”
Phương Thốn đang bắt được một con hồ điệp, khi đang cẩn thận phân biệt con đực và con cái thì một giọng nói vang lên.
“Rào...”
m thanh vừa vang lên, những con hồ điệp cùng nhau bay loạn lên, chúng có màu sắc sặc sỡ và rất đẹp mắt, một con mèo nhỏ trong thung lũng không biết từ lúc nào đã lao tới, nhảy lên nhảy xuống đuổi theo những con hồ điệp ở khắp nơi, còn hai chú chó con đang ngồi xổm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn theo.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
Phương Thốn mỉm cười, quay lại và nhìn thấy ông chủ Tần khoác chiếc áo choàng đen tinh tế, lịch lãm, khí chất tao nhã.
Lúc trước ở thành Thanh Giang, vì phá hỏng đại cuộc và nâng cao danh tiếng của bản thân mà Phương Thốn đã tới mời ông chủ Tần, nhưng hắn không tốn quá nhiều tiền để yêu cầu ông chủ Tần giết tất cả mọi người. Dù sao đó cũng là một thủ đoạn không cẩn thận và không có tính kỹ thuật.
Haiz… đắt quá!
Vì vậy, hắn chỉ mời ông chủ Tần đi ra cho mình một kiếm!
Mỗi nhát kiếm của ông chủ Tần được định giá rõ ràng, vì vậy làm thế nào để tận dụng tối đa nó thì đó mới là điểm mấu chốt!
Dường như ông chủ Tần không đến đây chỉ vì chuyện buôn bán một kiếm, vẻ mặt y hệt như khi còn ở thành Liễu Hồ, bình tĩnh nhìn mái tóc trắng của Phương Thốn rồi nói: “Chàng trai trẻ tuổi mà tóc bạc trắng là dấu hiệu cho thấy sự tổn hại của nguyên khí, còn trẻ tóc mà tóc của ngươi đã bạc trắng, nếu như không phải sắp chết, thì ngươi đã luyện mấy tà pháp mà ta cũng nhìn không thấu!”
“Cả hai đều không phải!”
Phương Thốn cười và nói: “Nhưng mà ngược lại với lời ông nói, ta sẽ nói rằng tính mạng của ta bị đe dọa là bởi vì đã trúng một kiếm của thích khách của Thiên Hành Đạo. Bất đắc dĩ mới phải dùng một chút bí pháp của Thủ Sơn Tông để bảo vệ tính mạng, mặc dù tính mạng được bảo vệ nhưng lúc trước khi ở thành Liễu Hồ, đột nhiên tu vi tăng rất nhanh cho nên sức khỏe bị cạn kiệt lần thứ hai. Bộc phát ra bên ngoài là mái tóc bị bạc trắng…”
Ông chủ Tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Điều này rất hợp lý!”
Phương Thốn cười nói: “Đã bảy ngày trôi qua rồi, hôm nay tại sao ngươi lại tới đây?”
“Đến để giải quyết một số việc!”