Chương 539: Thiên tài và kẻ điên (2)
“Lúc đầu ta không lấy tu vi trấn áp hắn mà lấy kiếm đạo để phân cao thấp, nhưng sau mấy chiêu thì ta cảm thấy như thế rất phiền hà, liền chuẩn bị dốc toàn lực…”
“Cũng ngay tại lúc đó thì đột nhiên hắn nói, cảm ơn ta đã không dùng tu vi, nhưng nếu phải định sống chết thì để ta giữ sức thì cũng không phải là một cách, vì vậy hắn lập tức phá cảnh ngay trước mặt ta mà nhập vào Ngưng Quang, trực tiếp ra tay với ta…”
“Phá cảnh?”
Phương Thốn ngẩn người, lập tức hồi tưởng lại tình hình lúc đó của huynh trưởng.
Theo trí nhớ của hắn thì lúc đó huynh trưởng của mình bị vây ở trong một thế trận rất hỗn loạn, hắn ta vốn là vào Cửu Tiên Tông, nhưng chỉ tu được ngũ phẩm, không đặc biệt xuất chúng gì, cũng vì chuyện này mà bị một số đồng môn cảm thấy bất mãn, bản thân huynh ta cũng rơi vào mơ hồ nên đi vào cõi hồng trần, trong lúc đang học đạo ở cõi hồng trần thì huynh ta gặp phải chuyện tính mạng bách tính ở Lăng Châu bị đe dọa nên đã vạch trần chuyện này, sau đó lại bắt đầu bị thích khách của Thiên Hành Đạo truy sát, sau đó nữa chính là chuyện hắn vào Thần Cung.
Lúc vào Thần Cung, huynh ấy đã là Kim Đan.
Cũng tức huynh ấy đã phá cảnh ngay lúc này.
Chẳng lẽ là vì bách tính Lăng Châu đang bị đe dọa nên huynh ấy mới vào Thần Cảnh?
“Hắn vào được Ngưng Quang cảnh thì cũng không phải là đối thủ của ta.”
Ông chủ Tần nói: “Ta hiểu kiếm của Thiên Hành Đạo sâu hơn hắn, tu vi lại cao hơn hắn, hoàn toàn có thể giết hắn, nhưng không ngờ là lúc mà kiếm của ta sắp chém đến hắn thì hắn lại không hề nhúc nhích, chỉ thở dài một hơi rồi nhập vào Kim Đan!”
“Cái gì?”
Phương Thốn lập tức kinh ngạc, hầu như đã mất đi phong thái lễ nghi kia.
Hắn có thể đoán được là huynh trưởng đột phá Ngưng Quang rồi vào Kim Đan ở khoảng thời gian đó, nhưng không ngờ được là như vậy.
Theo lời của ông chủ Tần thì huynh ấy không phải là Ngưng Quang cảnh hay Kim Đan nữa sao?
Nhưng mà chuyện này thực sự là rất vô lý.
Người đời tu hành thì phải phá Ngưng Quang trước, bước vào cánh cửa thần cảnh rồi sao đó dần dần ngộ đạo thì mới có thể vào được Kim Đan.
Nếu muốn nói kỹ thì ngưng quanh cảnh chẳng qua chỉ là bước đầu của thần ý mà thôi, cảnh giới Kim Đan là khi thần ý thành công, mặc dù đối với đa số người tu hành mà nói thì sau khi phá được Ngưng Quang cảnh thì sẽ thành Kim Đan, theo một lộ trình sẵn, nước chảy thành sông, nhưng mà cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, nhưng mà cũng là hai chữ sớm muộn này mới là vấn đề, hoặc là sớm hoặc là muộn, như thế nào cũng cần thời gian, làm sao mà có thể thở một hơi là được?
“Rất khó hiểu đúng không?”
Ông chủ Tần nhìn Phương Thốn một cái, giống như là tìm được sự an ủi trên phản ứng của hắn.
“Ta cũng là sau này mới biết, lúc bị ta ép vào đường cùng thì huynh trưởng ngươi đã lập được một ý nguyện to lớn mà quyết tâm đi theo con đường đó.”
“Còn đối với ta lúc đó mà nói thì chỉ cảm giác được một sự khủng bố mà không thể nào hiểu được, ta cũng đã gặp rất nhiều thiên tài trên thế gian này, cũng đã chém không ít người, thậm chí cả bản thân ta ở trong Thiên Hành Đạo cũng có một danh xưng như vậy, nhưng nhìn thấy huynh trưởng ngươi thì ta mới biết được, hóa ra ta chỉ là một người bình thường mà thôi, lúc đó thậm chí ta còn hoảng hốt mà thi triển kiếm thiên hành của Thiên Hành Đạo để chém hắn!”
“Sau đó thì ta mới cảm nhận được sự mơ hồ!”
Ông chủ Tần từ tốn nói, ngẩng đầu lên mà nhìn Phương Thốn: “Ta phát hiện ta không thể chém được hắn!”
Sắc mặt Phương Thốn có chút kinh ngạc: “Ý là…”
“Kiếm của Thiên Hành Đạo chính là tâm kiếm, lấy kiếm để soi tâm, ai có tâm khiếm khuyết đều có thể chém được.”
Ông chủ Tần thấp giọng nói: “Mà lúc ta lấy kiếm soi tâm hắn thì phát hiện không hề có chút sơ hở nào!”
“Kiếm của Thiên Hành Đạo không thể chém được người có tâm hoàn hảo!”
“Nếu ta muốn giết hắn thì chỉ có thể dựa vào kiếm đạo của Thiên Hành Đạo mà thôi.”
“Nếu dùng những cách khác để chém hắn vậy thì không tính người của Thiên Hành Đạo chém hắn…”
“...”
“...”
Phương Thốn nghe được lời này đã nhịn không được mà biến sắc, đám bươm bướm kinh hãi bay đầy đất.
Hắn nói: “Con người không thể nào có đạo tâm hoàn hảo được!”
Ông chủ Tần cảm nhận được niềm vui khi có người cảm thấy giống như mình rồi nói: “Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy!”
Sau khi tu thành Ngưng Quang Cảnh, Phương Thốn đã nhìn thấy huynh trưởng để lại thứ gì đó cho mình ngoài cổng Thần Cảnh, vì vậy hắn đã hiểu được Tam Ma Thất Thần Ấn dùng để luyện tâm, đồng thời nhờ lĩnh ngộ ấn pháp này, cộng với kiếp trước hắn từng chứng kiến nhìn nhận, đủ loại kiến thức kỳ lạ càng khiến hắn thông suốt. Tâm Đạo của loài người không thể nào hoàn mỹ, ví như trong lòng có ba phần độc hại, bảy phần tổn thương, chỉ cần dính hay nhiễm đôi chút đều tạo thành kẽ hở, làm sao con người có thể tu luyện đến độ Tâm Đạo không có vết nứt, huynh trưởng nhà hắn cũng không làm được mà!
Trái với câu nói Tâm Đạo luôn hoàn mỹ vô khuyết, Phương Thốn thà tin rằng huynh trưởng nhà mình liên tiếp phá vỡ Ngưng Quang Cảnh và Kim Đan Nhị Cảnh!
“Tâm Đạo của người trần không thể nào hoàn mỹ vô khuyết, do đó kiếm của Thiên Hành Đạo với ta mới mạnh như vậy!”
Hồi lâu sau, ông chủ Tần mới cất giọng bùi ngùi: “Nhưng ít nhất năm xưa, ta thật sự không phát hiện Tâm Đạo của người thanh niên ấy có kẽ hở nào, cầm kiếm trên tay nhưng ta không biết kiếm mình nên chém vào đâu...”
Phương Thốn nhìn ông chủ Tần, cảm thấy đối phương không giống như đang nói dối, im lặng một lát nhằm thuyết phục mình nên tin tưởng ông ta.
Sau đó hắn nói nhỏ: “Vì vậy ngươi mới tha cho huynh trưởng ta ư?”
“Ai nói ta bỏ qua cho hắn?”
Ông chủ Tần nhìn Phương Thốn bằng ánh mắt kỳ quái rồi nói: “Ta là một gã thích khách, đương nhiên phải giúp chủ thuê giải quyết phiền toái, chẳng đời nào vì một kiếm do dự giáng xuống hay không mà buông tha hắn. Tuy nhiên lúc ấy ta đã hiểu, ít nhất là ngay thời điểm ấy, ta không thể nào giết hắn, không phải vì không muốn giết mà bởi vì vốn dĩ ta không giết được hắn...”