Chương 540: Khuất phục dưới trần gian
“Sự thật là khi ta không nhìn ra Tâm Đạo hắn có kẽ hở, thừa dịp lòng ta trở nên rối ren, vốn dĩ hắn có cơ hội giết ta. Nếu như giết ta ngay lúc ấy, e rằng sự việc không đi theo hướng như vậy đâu. Ta chết rồi, đương nhiên sẽ có kẻ khác đến thay. Năm đó ta ở Thiên Hành Đạo nhưng vẫn chưa phải là Kiếm Tôn, có rất nhiều kẻ lợi hại hơn ta, những kẻ đó sẽ tới giết hắn!”
Ông chủ Tần kể lại chuyện cũ hết sức êm tai nhưng càng nói càng nhạt, giống như đang kể chuyện của ai khác.
“Chẳng biết hắn nghĩ gì mà hồi ấy không giết ta...”
“Hắn chỉ nói với ta rằng, hắn không ngờ Thiên Hành Đạo là tổ chức thích khách, tuy nhiên Kiếm Đạo thú vị như vậy, hắn theo Thiên Hành Đạo và lĩnh ngộ được rất nhiều điều về Kiếm Đạo, đồng thời cũng cảm nhận được sự sợ hãi, an nhàn tự tại; nếu ta muốn giết hắn thì cứ ra tay bất kỳ lúc nào!”
“Bắt đầu từ lúc đó...”
Ông chủ Tần nói một hơi dài rồi nghiêm túc nhìn Phương Thốn: “Ta đuổi giết hắn mười năm!”
Nét mặt Phương Thốn quá đỗi kinh ngạc, không biết nên trả lời thế nào.
“Vì vậy với câu hỏi của ngươi, ngay từ đầu đã có chỗ sai lầm...”
Ông chủ Tần khinh thường nhìn Phương Thốn: “Thiên Hành Đạo chưa bao giờ bỏ qua chuyện ám sát huynh trưởng ngươi!”
...
...
“Ê nè...”
Phương Thốn bỗng chốc cảm thấy rối bời.
Câu trả lời vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tức là chuyện ám sát vẫn tiếp tục sao?
Nhưng nếu chuyện đó không dứt, làm sao huynh trưởng có thể sống sót, hơn nữa còn đi từng bước đến ngày hôm nay?
Suy nghĩ của hắn cứ chìm đắm trong mớ hỗn loạn này, nhanh chóng nắm bắt then chốt.
Hắn đột nhiên nhìn ông chủ Tần: “Suốt mười năm qua... đều do ngươi ra tay à?”
“Phải!”
Ông chủ Tần gật đầu nói: “Luôn do ta ra tay!”
“Sau khi hắn luyện thành Kim Đan ngay trước mặt ta, Tâm Đạo hoàn mỹ vô khuyết, ta vẫn luôn đuổi theo giết hắn. Bởi vì không tin thế gian này có người Tâm Đạo hoàn mỹ nên ta chưa từng buông tha, hễ Tâm Đạo của hắn xuất hiện kẽ hở, cho dù ở thời điểm nào, ta đều sẽ cầm kiếm lấy mạng hắn. Hơn nữa hắn là mục tiêu của ta, đương nhiên ta không đời nào cho phép kẻ khác nhúng tay...”
...
...
Cho dù ông chủ Tần nói chuyện điềm tĩnh thản nhiên, Phương Thốn vẫn nắm được vài mấu chốt.
Một người đợi mười năm, không cho kẻ khác nhúng tay vì muốn đợi Tâm Đạo của mục tiêu xuất hiện kẽ hở.
Mà người còn lại...
“Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta nói huynh trưởng nhà ngươi là kẻ điên rồi chứ?”
Ông chủ Tần mỉm cười nhìn Phương Thốn như kiểu người bình thường kết giao tình cảm thân thiết.
Phương Thốn cười khổ.
Nếu đã nghe đến đây, hắn cũng hiểu được rồi.
Lấy kiếm làm gương, soi rọi Tâm Đạo đầy khuyết điểm...
Kiểu người gì mới làm được đến nước này?
Hơn nữa ngay từ đầu, huynh trưởng phải đối mặt với thích khách Thiên Hành Đạo, nếu bảo là bó tay chịu trói, vậy sau này huynh ấy vào Thần Cung, thậm chí vào đến Tiên Điện, tất nhiên có đủ sức mạnh để thoát khỏi chuyện Thiên Hành Đạo ám sát, ít nhất khiến đối phương không dễ dàng tiếp cận. Thế nhưng đến tận lúc ấy, huynh trưởng vẫn bằng lòng cho thích khách một cơ hội để đối phương nhìn xem Tâm Đạo của huynh ấy có toàn vẹn không, người này đúng là...
Không được bình thường!
...
...
“Sau này ngươi vẫn một mực không bỏ qua à?”
Trì hoãn một chốc, Phương Thốn mới nhìn ông chủ Tần rồi hỏi nhỏ.
“Càng ngày ta càng hiểu thêm nhiều chuyện hơn trước rồi!”
Ông chủ Tần không trả lời thẳng hắn, ông ta bình thản nói: “Đương nhiên Tâm Đạo của con người không thể nào hoàn mỹ vô khuyết, ban đầu hắn chỉ là một tiểu đệ tử ở Cửu Tiên Tông, nhưng năm đó trong lòng hắn đã có ý nguyện vĩ đại. Có suy nghĩ như vậy, vì ý nguyện ấy nên hắn không tiếc gì, do đó Tâm Đạo của hắn mới thuần khiết đến thế, đồng thời không rọi ra được kẽ hở nào!”
“Ta đuổi giết hắn mười năm, chỉ vì chờ một khắc Tâm Đạo hắn xuất hiện khuyết điểm!”
“Nhưng kết quả ta lại phát hiện hắn chưa bao giờ thiên vị, hơn nữa chưa từng để lộ kẽ hở...”
Ông chủ Tần ngoảnh đầu nhìn Phương Thốn, ánh mắt không kìm được mệt mỏi, ông ta nói nhỏ: “Có lẽ trên đời này chỉ có ta mới hiểu được, kể từ lúc nảy sinh ý nguyện kia đến ngày bỏ mạng nơi đồng hoang Dạ Nguyên, hắn đã gánh chịu bao nhiêu đau khổ!”
Phương Thốn nhìn ông chủ Tần mệt mỏi, da đầu hắn bỗng chốc tê dại.
Hắn hiểu được điều đó, nhưng hắn chỉ là người qua đường thôi, nhìn một kẻ cô độc lê bước đến ngày mỏi mệt.
Người ngoài còn nghĩ như vậy, người thực sự đi trên đường đó cảm thấy thế nào?
...
...
“Mãi đến hôm nay, ta mới thật sự hiểu được tấm lòng và những gì huynh trưởng từng trải ở Thanh Giang năm xưa!”
Phương Thốn khẽ thở dài, vái ông chủ Tần rồi từ tốn nói.
Từ những điều mà Thiên Đạo Công Đức Phổ truyền lại, Phương Thốn đã biết huynh trưởng nhà mình không tầm thường.
Sau đó hắn có được “Vô Tương Bảo Thân Kinh”.
Rồi mơ hồ đoán ra mục đích của huynh trưởng.
Về sau hắn đến Ngũ Tông, tham gia kinh nghĩa, tu luyện 108 mạch, tiến vào Ngưng Quang, cuối cùng lấy được câu trả lời ở bậc cửa Thần Cảnh, xác định những việc mà huynh trưởng cần làm. Tuy nhiên phải đến hôm nay nghe ông chủ Tần kể chuyện, hắn mới hiểu ý nguyện lớn lao của huynh trưởng đến từ đâu, làm sao có thể kiên trì đi từng bước một vì mục đích ấy...
Dường như có ảo giác hiện lên trước mắt hắn.
Một người thiếu niên gặp nhiều chuyện bất bình nhưng quản tới quản lui vẫn cảm thấy đôi chỗ không ổn, thậm chí còn hoài nghi bản thân. Hắn ta đọc hết quyển Kinh, hơn nữa hiểu được đạo lý Luận Quốc; Kinh Nghĩa đã có, nội hàm đủ đầy mà vẫn cách Tâm Đạo sáng rực một khoảng. Không tìm được đạo lý trên đường tu hành, do đó hắn ta đã vào hồng trần nhằm hiểu đạo, nhìn thấu lòng người ấm lạnh, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy dân chúng Lăng Châu bị cướp mất sinh cơ, chẳng khác nào địa ngục trần gian ăn thịt người...
Hắn ta vạch trần chuyện này, đồng thời bôn ba khắp nơi nhưng kết quả là vấp mọi trắc trở trên đường, luôn bị khinh thường.
Tâm Đạo bị đả kích quá nặng đến mức gần như sụp đổ, nhưng ngay lúc ấy, hắn ta bị thích khách Thiên Hành Đạo đuổi giết. Rơi vào cảnh không ai cứu giúp, sắp đến đường cùng, bắt buộc phải chết, vậy mà hắn ta lại hiểu thấu lòng mình, nảy sinh ý nguyện!