Chương 54. Phép Ngự Vật
Thanh Tùng Nham là một nơi mọc đầy cây tùng ở trên sườn núi, một tảng đá màu tím được hình thành tự nhiên vuông vài chục trượng, phía trên bày mấy cái bồ đoàn, bồ đoàn ở phía trước nhất tất nhiên là chuẩn bị cho Chung lão tọa sư, ở đằng sau là chuẩn bị cho các tọa sư khác hoặc viện chủ.
Phương Thốn đi tới bên cạnh mỏm núi đá thì chỉ ngồi ở đằng sau chứ không chen lên phía trước.
Ngay ở đằng trước phía bên trái hắn có một đám học sinh của Nguyên Chấp Đình, đợi lát nữa tọa sư giảng đạo trước sau tự có khác biệt, phần lớn đều là người quen tụ tập, những học sinh có tu vi tiến bộ hiển nhiên sẽ càng ngồi ở phía trước, trong Nguyên Chấp Đình đều là một đám cặn bã, xem như tới sớm cũng sẽ ngại ngùng không dám tụ tập ở phía trước nên vô thức sẽ ở lại đằng sau, từng người vươn cổ lên giống như con ngỗng lớn vậy.
-Ồ, Phương nhị công tử cũng tới...
Có học sinh nhàm chán nên quay lại nhìn tới lui nhìn rồi nhìn thấy Phương Thốn ngồi ở đằng sau nên khẽ nói với người ngồi ở bên cạnh.
Mà ở dưới Thanh Tùng Nham đám học sinh của Nguyên Chấp Đình nghe thấy có người thảo luận, một vị hắc y nam tử trẻ tuổi cũng hờ hững quay đầu lại nhìn về phía Phương Thốn, dường như đáy mắt có chút lãnh ý làm cho đám học sinh vội vã cúi đầu.
Giáo viên Nguyên Chấp!
Giáo viên này đương nhiên không thể nào không biết chuyện trước đây Phương Thốn hung ác đập Thân Thời Minh, thậm chí dẫn đến Mạnh tiên tử phải giải vây.
Hắn ta thân là giáo viên nên không tiện nhúng tay vào những chuyện này, nhưng hiển nhiên cũng sẽ cảm thấy hơi không hài lòng.
Nghĩ đến tính tình xưa nay của giáo viên Nguyên Chấp này, có một số học sinh không khỏi lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Phương Thốn cũng để ý thấy ánh mắt Nguyên Chấp nhìn về phía hắn nhưng chỉ cười làm như không thấy.
Hắn cũng không đi lên phía trước mà chỉ yên ổn ở lại đằng sau đám người, ở bên cạnh tam giáo cửu lưu của thành Liễu Hồ.
Trước đây lúc Thân Thời Minh đến gây phiền phức cho bản thân, dường như hắn đã tự chủ trương vì muốn lấy lòng Nguyên Chấp, nhưng ở trong lòng Phương Thốn cũng không thể xua tan được một số nghi ngờ, dù sao thân là giáo viên mỗi tiếng nói cử động, một ánh mắt của Nguyên Chấp cũng có thể ảnh hưởng đến học sinh ở phía dưới, nhất là đám người Thân Thời Minh tương đối ngu ngốc, hơn nữa luyện khí sĩ thiện nhiếp hồn pháp, khả năng bị người ảnh hưởng cũng không biết.
Nếu như bản thân thật sự bị gia hỏa Thân Thời Minh này dạy dỗ, vậy ai sẽ là người bị hao tổn lớn nhất?
Không phải bản thân mà là Phương Xích huynh trưởng của hắn!
Thanh danh huynh trưởng Phương Xích bị hao tổn, vậy ai sẽ là người tự đắc ở trong lòng?
Vẻ mặt Phương Thốn điềm nhiên như không có gì, khóe miệng lại khẽ nhếch.
...
...
Mặt trời đang mọc cũng đã đến giờ thìn.
Ở phía xa có một tiếng chuông vang lên, chậm rãi vang ra xa, cảnh tượng đông nghịt hỗn loạn ở trong sân cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cách đó không xa có mấy bóng dáng đi tới, lão giả đi ở đằng trước có mái tóc bạc, râu lại đen nhánh, trên người mặc y bào rộng, tinh thần khỏe mạnh, chính là Chung Việt lão tiên sinh một trong bốn tọa sư giảng đạo lần này, mà ở bên cạnh ông ta là hai giáo viên, một người là Lam Sương tiên sinh, một người là lão nhân đội nón rộng vành đen, còn có mấy học sinh trẻ tuổi đi theo ở phía sau họ.
Nhất là người đi đầu tiên vậy mà lại là Mạnh Tri Tuyết, nàng ta đi theo sau lưng tọa sư vào trong sân, ánh mắt khẽ đảo.
Không biết là cố ý hay là vô tình, ánh mắt này dừng lại sau khi nhìn thấy Phương Thốn núp ở sau đám người rồi khẽ nhíu chân mày.
Phương Thốn cười với nàng ta.
Mạnh Tri Tuyết nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, vẻ mặt không thay đổi nhìn sang chỗ khác.
...
...
-Một ngụm Tiên Thiên chi khí, diễn hóa vạn thiên pháp!
-Con đường luyện khí từ đơn giản đến phức tạp!
-Tu sĩ chúng ta, luyện một ngụm khí, được phi phàm công, có thể nhờ vào đó an thiên hạ, trục yêu ma, hộ bách tính, khai hoang nguyên. Trên có thể trục tinh trích nguyệt, dưới có thể dưỡng tính tu thân. Phép luyện khí, vốn là trời ban khả năng, không phải người phúc trạch thâm hậu đừng học, các ngươi bước trên Luyện Khí đại đạo, thật là trời xanh quan tâm, cũng mong các ngươi, mượn pháp bình loạn, hộ thiên đạo nhân luân, cống hiến cho chủ Tiên Điện, thủ nhân tâm chính niệm!
Sau khi Chung Việt tọa sư ngồi xuống thì mỉm cười mở lời khuyến khích học tập một phen, sau đó mới lấy ra một quyển Thuật kinh, bắt đầu buổi giảng đạo ngày hôm nay. Phương pháp luyện khí trừ cách thức luyện khí cơ bản nhất đều dựa trên cửu kinh làm nội dung chính.
Mà những giáo viên hoặc là tọa sư ở trong thư viện đối với việc tham gia vào khai triển cửu kinh ai cũng có sở trường riêng.
Cho dù là Thảo Kinh, Toán Kinh, hay là Linh Kinh, Thư Kinh, Thuật Kinh, chỉ cần tu tập thấu triệt đều có thể từ đó giác ngộ ra được bản lĩnh phi phàm, cũng là tuyệt học của luyện khí sĩ, mà Chung lão tiên sinh am hiểu nhất chính là đạo Thuật kinh, nói trắng ra là đạo Ngự Vật, ông ta tham diễn cực sâu, vận chuyển huyền diệu, thực sự hoàn toàn xứng đáng là đại luyện khí sĩ.
Mà đạo Ngự Vật lại là một trong hai đại căn cơ, người người cần tham diễn.
Chính bởi vậy, lúc Chung Việt tọa sư bắt đầu giảng đạo mới có nhiều người đến dự thính như vậy.
-Phép Ngự Vật chẳng qua chỉ là vận chuyển nội tức mượn lực của thiên địa mà thôi, hết sức đơn giản giống như duỗi tay chân, biến hóa của tâm ý, nhưng dựa vào suy nghĩ độc đáo tinh xảo cùng với sự kỳ diệu của vạn vật, bằng sinh huyền diệu, kiến huyền kiến thần. Phép Ngự Vật phổ biến có sử dụng ngự kiếm, phi đằng, kết giới, nhìn có vẻ như thiên biến vạn hóa, thực ra có cùng nguồn gốc, sở cầu sở ngộ, chẳng qua cũng chỉ là 'Sự kỳ diệu của vận chuyển' mà thôi!
-Các vị luyện khí sĩ đều nghĩ rằng đạo thuật pháp là ở chỗ nội tức, nhưng thực ra lại là sai lầm!
-Không phải nội tức càng mạnh thì thuật pháp càng kỳ diệu, quan trọng ở chỗ tinh thuần và tâm thần...