Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 53. Tuyệt đỉnh thiên tài (2)

Chương 53. Tuyệt đỉnh thiên tài (2)


Hắn là thiên tài, không phải là một con quái vật!
Cho nên Phương Thốn không những không thanh tẩy, mà còn hít thở không theo định kỳ, mượn pháp lực để kéo thấp độ tinh thuần của bản thân.
Quá trình tiến hành đến đâu, cứ làm từ từ là được.
...
...
Hai ngày sau, Phương Thốn ra ngoài như thường lệ đi lang thang trong thư viện, chẳng qua hắn không tiếp tục kiếm chuyện với Thân gia công tử, một số người khác cho rằng Phương Thốn bị Mạnh tiên tử thuyết phục nên mới thu tay, nhằm ám chỉ Phương Thốn thức thời.
Nhưng Phương Thốn lười quan tâm đến cảm nhận của người khác, hắn dùng toàn tâm toàn ý cho tu hành.
Rốt cục tu vi của hắn cũng tiến bộ, nhưng tăng lên quá nhanh nên hắn cần phải có một khoảng thời gian nhất định để tiêu hóa.
Không phải tăng tu vi thì sẽ thần thông hơn mà nó cần phải lĩnh ngộ được pháp lý và tu tập.
Giống như phép ngự vật vậy!
Một trong hai đại thần thông của Luyện Khí, Luyện Tức trung kỳ đã có thể tu tập phép ngự vật, đồng thời thi triển.
Vì không muốn kéo theo sự chú ý của mọi người nên Phương Thốn tạm thời trì hoãn kế hoạch tu hành của mình, càng lúc hắn càng thích ứng nhiều hơn với một thân pháp lực hiện tại của mình, lúc này, trong tay hắn đang cầm một cuốn Thuật kinh, bắt đầu quá trình gặm kinh văn.
Thuật kinh trong cửu kinh giảng về đạo ngự vật, cách kiểm soát mọi thứ.
Đây cũng là một trong những bộ kinh mà Luyện Khí sĩ được yêu cầu nghiên cứu từ sớm.
Đừng xem ngự vật nghe đơn giản, thế nhưng trong đó vận dụng môn đạo rất lớn, chỉ là Thuật kinh là phần dễ hiểu nhất, liền có thủ vật, phi kiếm, đằng không, hợp nhất với kết giới cao minh, tuy gốc rễ tương tự với phép ngự vật nhưng phương thức vận chuyển pháp môn lại hoàn toàn khác biệt, đơn giản nhất là chiêu dùng một trận gió thổi bay làn váy của các cô nương, cao minh thậm chí có thể...
...Đến điểm thì ngừng, đến điểm thì ngừng!
...
...
...
Tuy nhiên, mặc dù Phương Thốn vẫn còn trí tuệ ở kiếp trước, năng lực tự học cũng không kém, hơn nữa trước đây lúc ở nhà Phương lão gia sẽ thỉnh người dạy hắn cửu kinh, nhưng hắn lại tự nghiên cứu Thuật kinh, sau đó cảm thấy cuốn sách này vô cùng đơn giản dễ hiểu, chữ đọc cũng hiểu, nhưng để nói về chi tiết, hắn vẫn cảm nhận được có chút khó khăn, tiến triển rất chậm.
“Ta còn cần giáo viên dạy dỗ...”
Phương Thốn không khỏi cảm khái, dựa vào bản thân tự học, không biết khi nào mới thành tài.
Có thể trong sách một lời nói hết, nhưng lại sử dụng từ ngữ thâm thuý, nếu có tiên sinh chỉ bảo sẽ giải khai được bế tắc, nhưng nếu không có tiên sinh chỉ bảo, có lẽ hắn sẽ không hiểu rõ tường tận, hoặc cũng có thể hiểu sai vấn đề đó.
Đáng tiếc, hắn bị giáo viên ghét bỏ, không ai thèm quan tâm.
Đối với Lam Sương tiên sinh, hắn ta không phải là giáo viên của hắn mà có thể hướng dẫn cho hắn phương pháp tu hành đúng đắn đã là ân tình, hắn tìm hiểu Thuật kinh không phải ngày một ngày hai có thể giỏi được, nội dung cực kỳ phức tạp, hắn muốn học quá nhiều thứ, không thể ngày nào cũng đi làm phiền người ta, cầu chỉ điểm tất cả phép ngự vật, nếu như vậy thì khác gì đệ tử thân truyền, bản chất cũng không khác là bao...
May mắn thay, vào lúc này, thư viện Bạch Sương dán bảng chiêu cáo:
Lão tiên sinh Chung Việt, một trong tứ đại tọa sư của thư viện sắp thỉnh giảng Thanh Tùng Nham.
Có một số hình thức thụ nghiệp trong thư viện, giống như giáo viên Nguyên Chấp, chấp chưởng một đình, mỗi ngày vào đúng giờ giảng dạy sẽ truyền thụ về Luyện Khí, phụ trách giải đáp thắc mắc cho đệ tử tu hành, những giáo viên đó là những giáo viên có căn cơ, là trụ cột của thư viện.
Còn tứ đại tọa sư, bình thường sẽ không đến đình thụ nghiệp, mà bọn họ chỉ hướng dẫn cho đệ tử thân truyền, hoặc là phụ trách chỉ điểm cho những mầm non xuất sắc trong thư viện, với những học sinh bình thường, trong một hoặc hai tháng họ sẽ công khai giảng đạo, vì vậy đây là cơ hội tốt nhất của học sinh thư viện để giải đáp những thắc mắc của mình.
Còn như viện chủ, chấp chưởng một viện, trên cơ bản sẽ không dạy dỗ học sinh.
Trừ phi người đó là đệ tử thân truyền.
Ví như Mạnh Tri Tuyết, nàng là đệ tử thân truyền của viện chủ thư viện, cũng là học sinh duy nhất được viện chủ tự mình chỉ điểm.
Hiện giờ, bản thân hắn gặp phải rất nhiều kiến thức phức tạp nhưng không có giáo viên để hỏi, nhân dịp này, hắn không thể không đi.
Trước đây, lúc Mạnh Tri Tuyết tìm hắn vì chuyện của Thân Thời Minh cũng từng nhắc tới, hy vọng Phương Thốn sẽ đến nghe bài giảng này.
Không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng Phương Thốn cũng không quan tâm quá nhiều.
Mạnh tiên tử là đệ nhất thiên tài của thư viện thì sao chứ?
Hiện giờ, trong tay hắn có công đức tu hành pháp môn, bất kể là thiên tài hay là tiên mầm, ở trước mặt hắn cũng chỉ có một kết quả mà thôi!
Ngoan ngoãn gọi hắn là ba ba!
Ba ngày sau, Phương Thốn dậy thật sớm, y bào chỉnh tề, ôm bài học, hắn không ngồi xe ngựa mà để Tiểu Thanh Liễu dắt ngựa còn bản thân thì cưỡi trên ngựa, đi thẳng về phía thư viện, tọa sư giảng đạo là một chuyện lớn, về cơ bản không chỉ học sinh trong thư viện sẽ đi, ngay cả những luyện khí sĩ cấp bậc thấp ở trong thành Liễu Hồ nếu như được cho phép cũng sẽ vào trong thư viện để dự thính.
Cho nên ngày này tất nhiên thư viện đều hết chỗ chật kín người, nói không chừng không thể tìm được chỗ để đỗ xe ngựa.
...
...
Khi Phương Thốn tới dưới Thanh Tùng Nham của thư viện quả nhiên thấy mảnh đất trống này đã hết chỗ chật kín người, những học sinh ngày bình thường đều ở trong thư viện đã chạy tới đây từ sáng sớm canh giữ ở trước mỏm đá, chỉ mong đến lúc đó có thể nghe được rõ ràng chút, hoặc là khi tọa sư giảng đạo xong rồi để đám học sinh hỏi những nghi nan thì bản thân có thể giơ tay để tọa sư nhìn thấy, sau đó hỏi những nghi nan trong tu hành.
Mà ngoại trừ ở dưới mỏm núi đá đã đen nghịt học sinh, hai bên trái phải còn có không ít các loại y bào khác nhau, có loại giống như là của thương nhân, có loại giống như là của nhà giàu, thậm chí có loại hơi giống như các quan lại làm việc ở chỗ thành thủ, trong tay họ đều cầm một ngọc giản, đây cũng là thứ biểu tượng cho thân phận của họ, chỉ khi được thư viện cho phép, ban cho ngọc giản, họ có thể tới dự thính lúc tọa sư giảng đạo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất