Chương 541: Khuất phục dưới trần gian (2)
Kể từ ngày đó, hắn ta biết mình có việc cần làm.
Cũng từ khoảnh khắc ấy, Tâm Đạo của hắn ta trở nên thuần khiết, lập lên ý nguyện vĩ đại. Tâm Đạo sáng soi, đội trời đạp đất, đột phá cảnh giới.
Ví như trước khi đạt Ngưng Quang, Phương Thốn không thể hiểu được.
Tu luyện “Vô Tương Bảo Thân Kinh”, hơn nữa phá vỡ Ngưng Quang, đạt được Tam Ma Thất Thần Ấn, hắn hiểu rằng đối với một người có năng khiếu trời sinh cực giỏi, tích lũy thành tựu đạt được để lập ý nguyện kiếp này, không tiếc trả giá mọi thứ để đạt thành, điều đó quan trọng biết bao.
Thế gian này có vô vàn cách để con người đột phát tu vi, thậm chí sánh ngang trời đất, nhưng chốt lại chỉ có hai cách.
Một là giác ngộ.
Hai là chờ đến ngày đạt được ý nguyện vĩ đại.
...
...
“Huynh ấy có suy nghĩ như vậy, ta vốn cảm thấy quá bất ngờ!”
Hồi lâu sau, Phương Thốn mới nhỏ giọng cười nói: “Nhưng không ngờ hóa ra huynh ấy còn trẻ mà đã có ý nguyện như vậy!”
Ông chủ Tần do dự giây lát, sau đó mới nói: “Ngươi đã biết hắn làm gì rồi à?”
Phương Thốn trở nên thoải mái hơn, cười nói: “Ta đã giúp huynh ấy làm!”
Ánh mắt Tần lão vốn như giếng cạn không gợn sóng, bây giờ đột nhiên xúc động, lần đầu trong đời ông ta ngập ngừng đến vậy: “Chuyện như thế rơi vào đầu hắn, hắn đã thành ra... Nếu rơi vào đầu ngươi, ngươi không cảm thấy... chẳng hề đáng giá sao?”
“Thật ra ngay từ đầu, ta vốn không muốn nhận...”
Phương Thốn cười nói: “Hồi mới đến Thanh Giang, ta không muốn quanh co lòng vòng, suy nghĩ tìm báo ân trả nợ của huynh ấy, kết quả ta phát hiện huynh ấy vốn không thèm để ý chuyện này, ngay cả một chương Luận Quốc đủ để tạo thế nổi danh, huynh ấy nói tặng là tặng ngay. Bao nhiêu ân oán nhân quả mà ta để ý, trong mắt huynh ấy có tính là gì?”
“Huống hồ khi ta đột phá Ngưng Quang, tự biết mình tránh không khỏi rồi...”
“...”
“...”
Nhìn Phương Thốn bình tĩnh tự nhiên nhưng nét mặt vô cùng quyết tâm, ông chủ Tần không nói gì nữa.
Ông ta đột ngột ngẩng đầu hỏi: “Còn bao nhiêu nữa?”
“Vừa tiến hành bước đầu thôi!”
Phương Thốn lắc đầu trả lời: “Con đường này có chín cánh cửa, hai cánh Thiên Tứ, còn lại bảy cánh. Huynh trưởng để lại sẵn một cánh cho ta, ta đi theo đường huynh ấy, đẩy ra thêm một cánh nữa. Bây giờ vẫn chưa biết hết, còn thừa năm cánh nữa thôi...”
Sắc mặt ông chủ Tần trở nên nghiêm túc: “Đẩy được chín cánh cửa rồi sẽ ra sao?”
Phương Thốn im lặng giây lát, nói khẽ: “Trời không còn là trời, đất không còn là đất.”
“Tiên Thánh ngày xưa bị kéo xuống khỏi mây!”
“Đế Vương Thần Ma, khuất phục dưới trần gian!”
Phương Thốn cười nói: “Bung trời tách đất, đảo ngược Càn Khôn, nghịch thiên cải mệnh!”
...
...
Ông chủ Tần bỗng chốc đứng hình. Hồi lâu, ông ta mới nói nhỏ: “Hắn muốn đứng đầu hết thảy à?”
Phương Thốn lắc đầu, cười nói: “Ta càng tin rằng huynh ấy muốn cho trần gian một mồi lửa!”
Bấy giờ ông chủ Tần tiếp tục im lặng. Rất lâu sau, ông ta không nói gì nữa mà lặng lẽ xoay người đến gần khe nọ, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại. Một bóng người trốn sau cây lo lắng thò đầu ra, quả nhiên là Tiểu Thanh Liễu xuống núi đùa giỡn trước đó, hiện giờ có vẻ xấu hổ, cười hì hì nhìn ông chủ Tần, hơn nữa còn chà đôi tay.
Ông chủ Tần ngồi xuống rất lâu, sau đó giống như quyết tâm định đoạt điều gì.
Ông ta nhìn Tiểu Thanh Liễu, điềm tĩnh nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể nuôi mèo rồi...”
“Vì thế…”
Trong điện trên Ngọc Tú Phong, Phương Thốn vui vẻ nhìn con mèo nhỏ có bộ lông màu đen xen lẫn màu vàng, tay chống cằm rơi vào trầm tư: “Ông chủ Tần muốn dạy ngươi thủ đoạn của thích khách, là một chuyện tốt, nhưng chuyện này liên quan gì đến việc nuôi mèo?”
“Ha ha, cái này công tử không hiểu đúng không?”
Tiểu Thanh Liễu âu yếm tay không rời khỏi con mèo nhỏ, lấy khăn mềm nhúng vào sữa dê trộn cùng với nước của đan dịch, cẩn thận bóp vào miệng con mèo nhỏ, cười nói: “Sư phụ nói, đây chính là bí mật bất truyền của Thiên Hành Đạo.
“Sư phụ nói rồi, mèo là loài vật nhỏ vô lương tâm nhất trên đời, cũng là loài cảnh giác nhất. Bất kể lúc nào đó gần gũi với ngươi, nó cũng sẽ đề phòng ngươi. Cho nên, sát khí trên người ngươi nó cũng cảm nhận được rõ ràng nhất. Thân là thích khách, càng phải nuôi một con mèo bên mình, mượn việc này để tu luyện sát khí của chính mình. Bất cứ khi nào luồng sát khí lộ ra, mèo sẽ phát hiện được, có nghĩa là trình độ chưa đạt, khi nào đạt tới tự ngươi có thể khống chế sát khí, ngay cả vật nhỏ này cũng không phát hiện ra nửa điểm, coi như là ta cũng nắm chắc được thủ đoạn Thiên Hành Đạo!”
“Ồ…”
Phương Thốn nhìn nét mặt vui vẻ của Tiểu Thanh Liễu đang bế lấy con mèo nhỏ đưa trên không trung, bỗng trầm ngâm một hồi lâu.
“Thiên Hành Đạo chính là Thiên Hành Đạo. Là tổ chức thích khách có hành vi thần bí nhất, ta có chút không hiểu cũng là việc bình thường.”
Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Thanh Liễu nói: “Con mèo này từ đâu tới?”
“Bắt được ở trên đường...”
Tiểu Thanh Liễu nói: “Sư phụ từng nói, sự nhanh nhạy của mèo hoang, mèo nhà nuôi không làm được. Không phải nói là mèo nhà không cảm nhận được sát khí. Chủ yếu là đã quen với người nuôi rồi, cũng sẽ trở nên suy đồi, cho dù cảm nhận được sát khí của ngươi, nó cũng chẳng muốn chạy trốn ...”
Hình như càng nói càng có lý...
Phương Thốn chậm rãi gật đầu và nói: “Ta chỉ có một vấn đề!”
Tiểu Thanh Liễu nghe xong có chút nghiêm túc, nhìn Phương Thốn nói: “Công tử muốn hỏi tại sao đột nhiên ông chủ Tần đồng ý truyền kiếm đạo cho ta?”
“Không phải!”
Phương Thốn nhìn hắn một cách nghiêm túc và nói: “Ta muốn hỏi, ngươi có biết rằng con mèo này... thật ra là một con báo không?”
Tiểu Thanh Liễu: “?”
Báo con: “!”
...
...
Kể từ khi giải quyết xong sự hỗn loạn của Thanh Giang, Phương Thốn cuối cùng cũng có một chút thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều nuôi bướm, nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly luyện chữ và đọc điển tịch kinh nghĩa. Hắn đã thực sự đón nhận cuộc sống tu hành lý tưởng trong núi như tưởng tượng ở kiếp trước.
Có điều thành Thanh Giang ngày nay lại rất nhanh đã náo nhiệt!
Sau khi việc ở Thất tộc kết thúc, thành Thanh Giang càng trở nên náo nhiệt hơn.