Chương 546: Ba vấn đề lớn
Nàng nghiêm nghị nói, nhưng không hỏi chi tiết tại sao Phương Thốn lại bị bạc đầu.
Còn Phương Thốn cũng không giải thích mà chỉ cười: “Ta biết rồi!”
Nữ Thần Vương gật đầu, sau đó mới chuyển hướng nói về chính sự với Phương Thốn, nói: “Lúc đầu ta đã nói qua với ngươi, chỉ cần ngươi chứng minh được năng lực thì ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân cái chết của huynh trưởng của ngươi. Vào thời điểm đó, trong cuộc kiểm tra này, ta tưởng ngươi chỉ cần đủ táo bạo giết được con chó kia, giết được nó cũng không quan trọng, ta chỉ cần ngươi đủ táo bạo giết nó là ta đã hài lòng rồi!”
“Thế nhưng không ngờ rằng, tên tiểu tử này nhìn không trong sáng nhưng lại là người có khí phách. Không chỉ có gan giết con chó kia mà còn làm nhiều việc khiến ta có cái nhìn khác xưa với ngươi...” Nói xong mới nhớ lại mình đã trở về thành Thanh Giang, đã muốn ra tay giúp đỡ tên tiểu tử này, nhưng không nghĩ tới mình chỉ đang xem một vở kịch, đương nhiên không đợi cơ hội mới ra tay.
Nhìn vào mắt Phương Thốn, liền không khỏi có chút tán thưởng.
Phương Thốn đành phải khiêm tốn mỉm cười và nói: “Ta chỉ đang đầu cơ trục lợi mà thôi, không tính là bản lĩnh thực sự đâu!”
Vốn tưởng rằng Nữ Thần Vương sẽ khen mình một câu "Mưu lợi cũng là một loại bản lĩnh thực sự", không ngờ nữ vương lại gật đầu đồng ý nói: “Quả nhiên đúng là lợi dụng. Tuy rằng quả thật Thanh Giang đã chướng khí mù mịt nhưng nếu là ta thì ta nhất định không làm như vậy!”
“...”
Phương Thốn đành phải hỏi: “Vậy thì Thần Vương tỷ tỷ sẽ làm gì?”
Nữ Thần Vương nghiêm túc nhìn hắn một cái, nói: “Làm như vậy phiền phức hơn, trực tiếp giết luôn không phải rất khoái trí sao?”
Phương Thốn lập tức không nói nên lời, nghĩ: “Thật là thô lỗ...”
“Nhưng dù sao thì ta cũng phải làm cho ngươi hài lòng...”
Nữ Thần Vương hơi trầm ngâm, nghiêm túc nhìn Phương Thốn, nói: “Ngươi thật sự muốn biết nguyên nhân cái chết của huynh trưởng của mình sao?”
Phương Thốn bắt gặp ánh mắt của nàng, im lặng và nói: “Thật ra ta đã biết rồi!”
Nữ Thần Vương sửng sốt một chút: “Biết rồi sao?”
Phương Thốn nhẹ gật đầu, vẻ mặt thoáng buồn.
Lúc trước khi mới gặp Nữ Thần Vương, hắn đã rất muốn hỏi nàng ấy về nguyên nhân cái chết của huynh trưởng của mình, thế nhưng sau khi biết được những gì huynh trưởng mình đã làm thì hắn đã có câu trả lời. Không ai cố gắng mang lửa đến thế giới mà lại có một kết thúc tốt đẹp cả.
Nếu như huynh trưởng muốn làm chuyện như thế, cuối cùng thành ra như vậy là điều không thể tránh khỏi.
Bản thân là một người từng trải qua kiếp trước, thì cũng không lạ gì những chuyện như thế này, nhưng rồi lại đôi khi thực sự không thể hiểu nổi những người có hoài bão này nghĩ gì? Ngay cả những người bình thường cũng dự đoán được bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp khi làm những việc đó, hơn nữa bọn họ đều là những người rất thông minh, làm sao lại không nhìn ra được?
Hay là đã nhìn thấy được kết cục nhưng vấn muốn làm?
Trong lòng có đủ loại suy nghĩ, Phương Thốn mỉm cười nhìn về phía Nữ Thần Vương, nói: “Tuy rằng ta đã đoán được một số nguyên nhân, nhưng ta vẫn muốn biết cụ thể hơn. Rốt cuộc là huynh trưởng của ta làm những chuyện gì và làm thế nào mà ta lại không thể đoán được?”
Nữ Thần Vương nhìn Phương Thốn một lúc, ngoảnh mặt đi rồi chậm rãi bưng trà lên, nhưng nàng lại cau mày.
Phương Thốn đột nhiên tỉnh ngộ, cầm bút nghiêng sang một bên, trông như đang luyện thư pháp, nhưng vừa liếc mắt thì nhìn thấy Tiểu hồ ly đang dựng lên hai tai nghe ngóng.
Tiểu hồ ly cũng chợt hiểu ra, vội vàng nhảy dựng lên, lon ton chạy vào phòng trong, bưng một vò rượu đi ra.
Nữ Thần Vương tỏ ý khen ngợi khi Tiểu hồ ly ôm bình rượu đến trước mắt mình, nói: “Ngươi đi ra ngoài chơi trước đi!”
Tiểu hồ ly sửng sốt một lúc và liếc mắt nhìn trộm Phương Thốn một cái.
Phương Thốn cũng bất đắc dĩ xua tay nói: “Đi đi!”
Tiểu hồ ly lộ vẻ mừng rỡ chạy đi nhanh như chớp, khi ra đến ngoài đại điện, rõ ràng là đã nhảy dựng lên.
Phương Thốn có chút bất lực, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thường ngày hắn quản lý quá nghiêm khắc sao?
Mà Nữ Thần Vương nhìn bóng lưng của tiểu hồ ly, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà sắc mặt có chút lạnh lùng.
Phương Thốn thoáng nhìn thấy điều đó, mơ hồ nghĩ rằng Nữ Thần Vương đã đoán ra được là ai.
...
...
“Cái chết của huynh trưởng ngươi hết sức đột ngột!”
Nữ Thần Vương chậm rãi uống một hơi rượu dài, sau đó mới khôi phục lại vẻ lăn tăn lúc trước, thản nhiên mở miệng nói: “Tuy rằng hắn không phải người dễ chịu lắm, trong triều cũng có không ít kẻ thù, nhưng cũng có rất nhiều người khâm phục hắn, ngay cả Tiên Đế cũng là người ca ngợi hắn rất nhiều, cũng đặt kỳ vọng nhiều thứ ở hắn, cho nên tuy rằng sớm đã có người nói hắn khó mà chết già được, nhưng không ngờ lại... lại nhanh như vậy!”
Phương Thốn chỉ im lặng lắng nghe mà không ngắt lời nàng.
“Cụ thể nguyên nhân cụ thể về cái chết của huynh trưởng ngươi cơ liên quan đến một câu chuyện. Ta đã luôn muốn làm rõ chuyện này, nhưng cuối cùng một người đã biến mất và ta không thể tìm thấy hắn. Cho nên cụ thể hắn bị người khác giết hại như thế nào thì ta cũng không biết!”
Nữ Thần Vương thấp giọng thở dài, giọng nói có vẻ có chút mệt mỏi, một hồi lâu mới nói: “Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột như vậy, nhưng sau này ta đã suy nghĩ kĩ, không ngờ phát hiện từng bước đi này hình như đã dự tính từ lâu rồi. Suy nghĩ trước sau, sở dĩ cái chết của huynh trường ngươi không thể thiếu được sự liên quan đến ba vấn đề này.”
Phương Thốn giật mình, vội vàng nói: “Ba vấn đề gì?”
“Vấn đề đầu tiên là hắn không nên thu nhận vị đệ tử kia...”
Nữ Thần Vương nói chậm rãi và có vẻ như có chút ủ rũ hơn trong giọng nói.
Trái tim của Phương Thốn khẽ rung động, ngẩng đầu nhìn nàng, chẳng lẽ Nữ Thần Vương nói chính là Thất Điện Hạ?
Khi huynh trưởng còn sống, đệ tử nổi tiếng nhất chính là Thất Điện Hạ!
“Không phải Lão Thất!”
Nữ Thần Vương liếc mắt nhìn Phương Thốn, lạnh lùng nói: “Lão Thất là đồ phế vật, vô dụng. Người ta đang nói đến là nha đầu kia, nàng ta tên là Dạ Nữ, vốn là người mà huynh trưởng ngươi nhặt được từ trong đống xác trên núi. Từ khi nàng còn nhỏ đã dẫn theo bên người, gọi là người tỳ nữ nhưng thực ra là thầy trò, các kỹ năng tu luyện của nàng ta đều do huynh trưởng của ngươi truyền lại, nhưng chính vì nữ nhân này mà cuối cùng dẫn đến cái chết của huynh trưởng ngươi...”