Chương 548: Chân hư đan biện
Nàng ta chầm chậm nói, cuối cùng nhìn về phía Phương Thốn, nói: “Mà huynh trưởng ngươi chết, cũng là lúc cái tin tức này truyền ra được ba tháng, lúc đó đúng lúc người ủng hộ và hảo hữu của huynh trưởng ngươi đều có việc quan trọng, tản ra rất nhiều, mà huynh trưởng ngươi lại đúng lúc ẩn náu vào một đạo long mạch, đêm tối bắt đầu lao về phía trước, cho dù là ta cũng không biết làm sao, đột nhiên ở Nam Cương, xuất hiện một dị bảo mấu chốt mà ta cần để đột phá cảnh giới tu vi, cho nên không thể không chạy đi tranh giành, cho nên sao có thể nói đây không phải là một âm mưu?”
Phương Thốn trầm mặc, trong đầu có chút hỗn loạn.
Không nghe chuyện này thì thôi, sau khi nghe xong hắn cũng hiểu đây đương nhiên chính là một trận được sắp đặt sẵn.
Cho nên, huynh trưởng thật sự bị đệ tử tên là Dạ Nữ bán đứng, từ đó dẫn đến cuộc thảm sát cuối cùng này?
…
…
Một lúc lâu sau hắn cũng không nói chuyện, Nữ Thần Vương cũng trở nên trầm mặc.
Rất hiển nhiên, trong lòng Nữ Thần Vương cũng vô cùng muốn biết cụ thể chuyện này.
Chỉ tiếc là Dạ Nữ đã biến mất, ngay cả một vị thần vương như nàng ta cũng tìm không được, tìm không được Dạ Nữ thì khó mà giải đáp bí ẩn.
Sau một lúc trầm mặc, Phương Thốn làm rõ rắc rối trong lòng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Năm đó huynh trưởng của ta muốn sửa đổi 《 Đại Đạo Kinh 》 , cụ thể là cái gì?”
Đây là vấn đề mấu chốt mà hắn nghĩ đến, nếu vị Dạ Nữ đó bán đứng huynh trưởng vì huynh ấy muốn sửa đổi 《 Đại Đạo Kinh 》 , vậy chắc chắn không phải tình cờ mà đề cập đến, chắc hẳn là nhắc đến điểm mấu chốt nào đó, cho nên mới lập tức chạm vào thần kinh của những người đó, lập tức sắp xếp trận giết người này, nếu tìm không thấy Dạ Nữ, Phương Thốn lại nghĩ đến, điểm mấu chốt chắc chính là nội dung muốn sửa đổi đó!
Nữ Thần Vương nghe xong lời của Phương Thốn, tựa như có chút nghi hoặc.
Nhưng nàng ta nhìn Phương Thốn một cái, vẫn là mở miệng nói: “Chuyện này ngươi cũng biết, chính là chân hư đan biện!”
“Ta biết?”
Phương Thốn nghe xong liền ngẩn người, ta biết từ đâu chứ?
Nữ Thần Vương thấy vẻ mặt của hắn như vậy, cũng có chút bất ngờ, nói: “Ngươi trước đây nói chuyện với người ta, không phải từng nhắc đến chân hư chi đan sao?”
Phương Thốn nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên mới hiểu rõ nàng ta đang chỉ cái gì, lập tức cảm thấy có chút bất lực.
Lúc đầu ở thành Giang Thanh, trong tiểu lâu, Lục Tiêu một thân suy đồi, muốn đến khiêu chiến với hắn, bản thân vì để dụ hắn ta đi, mà đại phát ngôn luận, kể một lượt chân ý biện luận về đọc sách và ngộ đạo, chính là những lời này tiễn vị Thần Mục công tử đó đi, bây giờ không biết đang lang thang ở nơi nào, hình như… đại khái, lúc đó bản thân quả thực thuận miệng nhắc một câu gì mà 'Đạo lý ngươi không thông, chân nghĩa không rõ ràng, nếu có kết đan thì cũng là đan giả' một loạt lời như vậy, nhưng mấu chốt là… lúc đó bản thân hắn chỉ thuận miệng mà nói ra để lừa bịp hắn ta thôi mà…
“Ngươi không cần lo lắng, mặc dù 《 Đại Đạo Kinh 》 bắt buộc phải vào thần cung mới có thể truyền thụ, nhưng trên thực tế, lén lút truyền thụ cho con cháu và đệ tử của mình thì rất nhiều, huynh trưởng ngươi lén lút truyền thụ cho ngươi một vài nội dung trong 《 Đại Đạo Kinh 》 cũng không có là gì…”
Nữ Thần Vương thấy sắc mặt Phương Thốn kỳ quái, còn tưởng hắn đang lo lắng cái gì, buột miệng khuyên răn vài câu, nói: “Mà huynh trưởng ngươi lúc đầu sẽ gây nên đại họa, cũng không phải là do hắn đem nội dung trong 《 Đại Đạo Kinh 》 truyền cho người ngoài hoặc là cái gì khác, mà cái chủ yếu là trong lời vị Dạ Nữ đó truyền đến, có một phần nội dung làm kinh động đến tất cả mọi người, đặc biệt là… người trong Tiên Điện hoàng tộc!”
Trong lòng Phương Thốn nảy lên một tia sáng, vội vàng ngẩng đầu cực kỳ chăm chú lắng nghe.
“Theo đạo luận khí trên thế gian, có một câu nói được lưu truyền rất rộng, đó là nhất phẩm tiên thánh, nhị phẩm thần ma, tam phẩm kim ngọc, tứ phẩm lưu ly…. Thế gian đại đa số người cứ tưởng câu nói này là hình dung bảo thân Trúc Cơ, nhưng trên thực tế lại không có đơn giản như vậy, mà ngũ phẩm bảo thân trên thế gian, cũng không phải chỉ là chỉ đạo cơ, nên nói thứ mà năm câu này chỉ vốn là năm phương hướng trên con đường tu hành!”
“Huynh trưởng ngươi muốn sửa đổi chân hư đan biện trong Đại Đạo Kinh, đó là hành động làm mọi người kinh ngạc, cũng chỉ cảm thấy hắn ta là đang khinh nhờn các bậc tiên hiền, không tự lượng sức mình, nhưng chỉ có hoàng tộc, mới biết thứ hắn ta muốn sửa đổi, rốt cuộc là kinh người đến cỡ nào…”
“Đan mà thế nhân tu luyện, vốn chính là hư đan, chỉ có khi vào thần cung, được truyền thụ 《 Đại Đạo Kinh 》 , mới có khả năng chuyển hư thành thật, càng tiến một bước, nếu không có thể đặt chân vào thượng giai thần cảnh, đã là tạo hóa mà mười đời tu được, muốn tiếp cận tiên cảnh, thì càng không thể, mà huynh trưởng ngươi, chưa kể học xong 《 Đại Đạo Kinh 》 , lại muốn tiến thêm một bước, mà đó, đã là…”
Lúc Nữ Thần Vương nói đến đây, dừng lại một chút, dường như có chút do dự, giọng nói cũng nhỏ hơn lúc đầu.
“Thì đã liên quan đến nội dung của 《 Thiên địa kinh 》 rồi…”
“…”
Phương Thốn nghe xong những lời này, đột nhiên thấy Nữ Thần Vương dừng lại, vội vàng ngẩng đầu lên.
Nhưng Nữ Thần Vương lại dừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: “Do vậy, ngươi cũng có thể biết tai họa mà huynh trưởng ngươi gây ra lớn đến cỡ nào!”
Trong lúc nàng ta nói huynh trưởng muốn sửa đổi 《 Đại Đạo Kinh 》 , Phương Thốn đã lờ mờ đoán được rồi.
Nhưng bây giờ, hắn lại càng quan tâm một vấn đề khác.
Hắn nghiêm túc nhìn về phía Nữ Thần Vương, nói: “Ta muốn biết, nội dung mà huynh trưởng muốn thay đổi… là gì?”
“Sao ngươi lại muốn biết những thứ này?”
Vẻ mặt của Nữ Thần Vương biểu hiện rõ có chút kinh ngạc.
Theo như nàng ta thấy có lẽ đã nói rõ ra có khả năng tìm được nguyên nhân cái chết của Phương Xích.
Nhưng trên một vài sự việc nào đó thì Phương Thốn biết nhiều hơn nàng ta, nên đã loáng thoáng phát hiện được bản thân đã nắm được trọng điểm mấu chốt có liên quan đến việc bản thân tại sao lại mở được cánh cửa thứ năm, cho nên hắn hơi trầm ngâm rồi nghiêm túc nhìn Nữ Thần Vương nói: “Thần Vương tỷ tỷ chớ nên thắc mắc, ta cũng có một chút bí mật của bản thân, mà biết những chuyện này…. Phần nội dung này rất quan trọng với ta!”