Chương 549: Chân hư đan biện (2)
Nữ Thần Vương cũng không nghĩ đến, Phương Thốn lại thẳng thắn nói ra trong lòng có bí mật, có chút do dự, nhưng nàng ta cũng không có mở miệng hỏi.
Chỉ là liên hệ đến nội dung cuối cùng, nàng ta lại có chút do dự, qua một lúc sau mới thấp giọng nói: “Những nội dung này có liên quan đến 《 Thiên địa kinh 》 , nếu ta nói cho ngươi biết thì chính là tiết lộ thiên cơ, rất có khả năng sẽ dẫn đến phiền phức cực kỳ đáng sợ…”
Phương Thốn phản ứng theo bản năng hỏi: “Phiền phức gì?”
Nữ Thần Vương ngẩng đầu, cứ như là nhìn lên trời một cái, một lúc sau mới nói: “Có lẽ sẽ có tai họa giáng xuống, ta và ngươi sẽ bị thịt nát xương tan!”
“Đây…”
Phương Thốn vô cùng bất ngờ, không biết nên nói gì cả.
Trước đó Nữ Thần Vương chỉ nói, biết những chuyện đó sẽ đem đến phiền phức cho bản thân, đây chính là chuyện đương nhiên, ai bảo bản thân lại có một vị huynh trưởng như vậy chứ, có phiền phức đến đâu cũng phải truy cứu, nhưng nếu phiền phức này không chỉ là của bản thân không, mà còn đem đến phiền phức cho Nữ Thần Vương, thậm chí dẫn đến tai họa thịt nát xương tan, thì bản thân lại không thể truy vấn nội dung của câu nói đó nữa rồi….
Dù sao, đây chỉ là một người thấy tóc bản thân bạc, nên đã không tiếc bôn ba mười dặm để thỉnh cầu đan dược để trị thương cho bản thân!
“Cho nên, nếu ta muốn nói cho ngươi biết câu nói này, thì phải tìm một nơi có thể che đậy thiên cơ!”
Cũng chính trong lúc này, Nữ Thần Vương suy nghĩ một lúc, rồi quay qua nói với Phương Thốn.
…
…
Phương Thốn nghe xong câu này, thần sắc lập tức thay đổi.
Nàng ta biết sẽ có nguy hiểm đáng sợ khi nói ra câu nói này, nhưng lại không có một chút do dự.
Bản thân thấy nàng ta chần chừ, còn tưởng nàng ta cũng đang lo lắng, không ngờ, nàng ta đang muốn nói ra biện pháp cho hắn.
“Nơi có thể che đậy thiên cơ không nhiều, nhưng có lẽ có một chỗ có thể!”
Mà trong lúc này, Nữ Thần Vương đã nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi một lúc rồi đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta!”
Nhìn thấy nàng ta nói đi là đi, khí thế mạnh mẽ vang dội, Phương Thốn thì lại có chút chần chừ, không có đi theo.
Hắn do dự một lúc rồi mới nói: “Không nên để Thần Vương mạo hiểm lớn như vậy, không biết còn có cách khác, có thể để cho ta biết không?”
“Ngươi dài dòng cái gì?”
Nữ Thần Vương quay đầu lại, cau mày nhìn Phương Thốn một cái, giáo huấn nói:
“Ta giúp ngươi, là bởi vì chỉ có ta mới có thể giúp ngươi!”
“ 《 Thiên địa kinh 》 chỉ có Tiên Điện mới có, người ngoài nhìn một cái thì sẽ có kết cục là bị sét đánh trúng. Cho dù ngươi đi tìm khắp thế gian, người có thể nói với ngươi câu nói đó, chỉ có ta!”
Đối mặt với lời quở trách của Nữ Thần Vương, Phương Thốn trầm mặc một lúc, rồi không nói một lời mà đi theo sau.
Trong lòng hắn vẫn đang do dự, nhưng lúc này lại không tiện nói nhiều.
Nữ Thần Vương nói rất đúng, nếu như 《 Thiên địa kinh 》 thật sự trân quý như vậy, vậy trên thế gian này có khả năng đem một phần của bộ kinh thánh nói cho bản thân hắn biết, chắc là cũng chỉ có Nữ Thần Vương. Bản thân hắn không muốn liên lụy nàng ta là thật, nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy sự do dự như vậy trên người nữ thần vương, nên chỉ đành đồng ý, chỉ là đáy lòng lại càng ghi tạc chuyện này trong lòng.
Không đồng ý, thì là khác người.
Không nhớ ơn, thì là vô tình!
Nữ Thần Vương là người có tính cách mạnh mẽ vang dội, dường như là nghĩ cái gì thì sẽ làm cái đó, trước giờ không nghĩ nhiều, đương nhiên với thân phận của nàng ta vốn cũng không cần suy nghĩ nhiều, còn Phương Thốn, cũng thành thật cùng với nàng ta cưỡi mây đạp gió, ngay cả đi đâu cũng không dám hỏi.
Mà nhắc đến che đậy thiên cơ, để tránh tai họa giáng xuống đầu, thật ra Phương Thốn vẫn còn một cách khác.
Đó chính là chiếc ô cũ mà hắn ta luôn luôn mang theo bên người.
Chiếc ô cũ cũng có khả năng che giấu thiên cơ, chỉ là lúc này Phương Thốn lại không nói ra với Nữ Thần Vương.
Cũng không hẳn là vì để che giấu cái bí mật này, mà là vì bây giờ hắn cũng không biết, nếu như đối với người có tu vi cao như Nữ Thần Vương nếu nói ra nội dung bên trong 《 Thiên địa kinh 》 , còn có khả năng gánh chịu tai họa lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có khả năng lập tức bị thịt nát xương tan, đến lúc đó sự nguy hiểm giáng xuống rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào, rốt cuộc cần bao nhiêu công đức mới có thể ngăn chặn được?
Bây giờ công đức của hắn có hơn sáu mươi vạn, bình thường mà nói là đủ rồi, nhưng đối với Nữ Thần Vương còn cảm thấy là sức mạnh khủng khiếp…
Bỏ đi, vẫn là an toàn là chính!
…
…
Bay vọt lên đám mây tiên, cứ như dốc xuống nghìn dặm.
Phương Thốn bây giờ đã là luyện khí sĩ cảnh giới Ngưng Quang, tu vi tinh thâm, biến hóa đa dạng, đạp mây cưỡi gió, có điều lòng không thay đổi, nhưng lúc nãy gấp rút lên đường với Nữ Thần Vương, mới phát hiện cái gì mới là đạp mây cưỡi gió thật sự, sáng bơi Bắc Hải chiều dạo Thương Ngô, người ở trên mây, ngay cả nhìn xuống cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ giống như trực tiếp bước vào một không gian kỳ dị, như đi qua những vết nứt của trời đất.
“Nhất phẩm tiên thánh nhị âm dương, tam phẩm kim ngọc tứ lưu ly, ngũ khí triều nguyên tỵ đại thế, càn khôn đảo chuyển kiến đạo thời…”
Người ở trên mây, sắc mặt của Nữ Thần Vương cũng vô cùng nghiêm túc, ý định thiêng liêng, trực tiếp lọt vào đáy lòng của Phương Thốn: “Nếu ngươi đã muốn biết ý định muốn sửa đổi chân hư đan biện của huynh trưởng ngươi lúc đó, thì cần phải hiểu được hàm ý thực sự trong câu nói này trước, hiểu rõ sự cao thấp và khác biệt của con đường tu hành trên thế gian, chỉ có như vậy, sau khi ta nói câu kinh văn đó cho ngươi biết, thì ngươi mới có thể chân chính mà hiểu được ý của câu đó!”
Đối với lời của Nữ Thần Vương, Phương Thốn cũng không bất ngờ chút nào, chỉ nghiêm túc ghi nhớ lại.
Nữ Thần Vương lúc này nói sự khác biệt trên con đường tu hành, Phương Thốn thật ra vốn không xa lạ.