Chương 557: Trên con đường tu hành đều tù đồ
“Không có!”
Phương Thốn lắc đầu, nói: “Ta là người trong hồng trần, không lánh thế tục cũng không ẩn thế, cam tâm tình nguyện ở nhân gian hưởng lạc!”
Lão đạo sĩ nhìn Phương Thốn, chậm rãi nói: “Ngộ tính của Phương nhị công tử hình như không bằng đại công tử!”
“Lời này không sai!”
Phương Thốn gật đầu, sau đó cười nói: “Ta có một câu, xin được nói cho tiền bối nghe!”
Lão đạo sĩ trầm mặc nhìn Phương Thốn một chút, chậm rãi gật đầu.
Sau đó Phương Thốn liền cười tiến lên một bước, ghé vào bên người lão đạo sĩ, nói một câu vào lỗ tai của lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ lập tức giật mình, vẻ mặt trở nên cổ quái.
Sau đó hắn lùi về phía sau một bước, phất trần chỉ về phía đại điện, nói với nữ thần vương: “Mời vào bên trong!”
"Đến tột cùng ngươi đã nói cái gì với lão đạo sĩ?”
Phản ứng của vị Thạch đạo sĩ Trảm Thi quan này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của nữ thần vương và Vân Tiêu, sau khi sửng sốt một chút mới ý thức được vừa rồi lão đạo sĩ kia chém đinh chặt sắt nói không cho mượn đạo điện bây giờ đã đồng ý, trên mặt nữ thần vương cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt mông lung, sau đó cùng với Phương Thốn tiến vào bên trong đạo điện, vẻ mặt có hơi ngưng trọng nghiêm túc nhìn Phương Thốn nửa ngày, Phương Thốn chỉ lo dò xét bố trí trong đạo điện này, không có ý giải thích với nàng, rốt cục nàng không nhịn được nữa, hỏi Phương Thốn.
"Nói cái gì cũng không quan trọng, không phải vị lão tiền bối này đã đồng ý cho chúng ta vào trong vậy là được rồi?”
Phương Thốn cười, tặng một cái bồ đoàn duy nhất trong đạo điện cho nữ thần vương, còn mình thì ngồi ở trên mặt đất.
Cái đạo quán nhỏ này, từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, ở bên trong đạo điện cũng không có gì đáng chú ý chỉ có một bàn thờ, một bức tượng Đạo Tổ, một cái lư hương nhỏ ngoài ra không có vật gì khác, lộ ra sự quạnh quẽ dị thường. Nếu nhất định phải nói chỗ khác biệt với chỗ khác thì chính là sạch sẽ, rất khó có thể tưởng tượng bên trong đạo điện thế mà sạch sẽ đến mức một hạt bụi cũng nhìn không thấy.
Trên mặt đất, mộc án, giấy tướng, bồ đoàn cỏ, lư hương sắt.
Đều là những vật bình thường nhưng hết lần này tới lần khác ở trong đạo điện này lại sạch sẽ vô cùng, khiến cho người ta có một loại cảm giác mộc mạc mà trang nhã.
Nữ thần vương nhìn chằm chằm Phương Thốn, giống như nhìn ra hắn không muốn nói đành yên lặng nhắm mắt lại đè xuống hiếu kì trong lòng mình, nhưng sau khi chậm rãi hít mấy hơi vẫn cảm thấy còn có chút không ép xuống được, tiếp tục mở mắt nhìn về phía Phương Thốn, nói: "Nói!”
Phương Thốn ngược lại có chút sửng sốt, cười nói: "Thần Vương quan tâm cái này?”
"Không quan tâm!”
Nữ thần vương nói: "Nhưng ta hiếu kì!”
"Cái này...”
Phương Thốn hơi khó xử gãi đầu một cái, vừa định nói cái gì đó hắn phát hiện ánh mắt u lãnh của nữ thần vương.
Xem ra vẫn là không thể ở này trước mặt vị này thừa nước đục thả câu...
Phương Thốn chị đành cười khổ nói: "Thật ra ta nói một câu vô cùng đơn giản với lão tiền bối kia!”
Đáy mắt Nữ thần vương nổi lên một tia kì vọng rất rõ ràng.
Phương Thốn thở một hơi, nói: "Ta nói với hắn đi ra ngoài xoay trái chính là chùa Niết Bàn, hắn không cho mượn, Tịnh tông thì không chắc!”
"Chỉ như vậy?”
Nữ thần vương nghe vậy, lập tức ngây ngốc một chút.
"Đúng vậy!”
Phương Thốn rất thản nhiên trả lời: "Tịnh tông và Ẩn Tông vẫn luôn tranh cao thấp, việc này Thần Vương cũng biết mà...”
"Ngươi biết vì sao vị Thạch đạo nhân này lại lấy tên là đá không?”
Nữ thần Vương nhíu đầu mày lại, nói: "Đơn giản là đầu óc chậm chạp, ngoan cố cứng đầu giống hòn đá, hắn đã nói không cho mượn thì nhất định sẽ không cho mượn, thậm chí ta đã chuẩn bị dỡ cái quán nhỏ rách nát này của hắn, làm sao lại bị một người trẻ con như ngươi giao động!”
Phương Thốn bất đắc dĩ cười, nói: "Có lẽ là bởi vì lão đạo sĩ vốn dĩ có dự định cho chúng ta mượn, nếu hắn không muốn cho mượn làm sao lại để lộ Trảm Thi quan trước mặt chúng ta? Nếu hắn đã đồng ý cho chúng ta tiến vào, vậy chứng tỏ trong lòng của hắn đã có đáp án, về phần những lời nói không chịu cho mượn kia... Người xuất gia luôn có một chút tính tình trẻ con, chúng ta cũng nên thông cảm cho họ một chút!”
"Cũng có lý!”
Nữ thần vương nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng lại không nhớ ra được.
Nhìn qua nét mặt của nàng, nhất thời trong lòng Phương Thốn có chút buông lỏng.
...
...
"Đại sư huynh, vừa rồi… Lão nhị Phương gia rốt cuộc đã nói cái gì với ngươi?”
Mà vào lúc này bên ngoài đạo điện, Vân Tiêu cũng rất tò mò liền tiến lên bên người lão đạo nhân kia, nhỏ giọng hỏi.
Lão đạo nhân không trả lời, chỉ là quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi dẫn về?”
Con mắt của Vân Tiêu trừng lớn, nói: "Ngươi không thấy ta là bị bọn họ xách vào trong à? Còn phải hỏi?”
Lão đạo nhân xụ mặt, nói: "Ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn còn dám trở về?”
Vân Tiêu nói: "Ta đã bị trục xuất ba lần rồi, mấy lần trước bị gọi trở về, lần này chủ động trở về... Cũng không tính là cái gì đi?”
Lão đạo nhân đạm mạc nhìn hắn một cái, nói: "Vậy lần này ngươi chuẩn bị sẵn sàng ở lại nơi này cùng với sư tôn rồi?”
Vân Tiêu run rẩy một chút, cười hề hề nói: "Bên ngoài ta còn có rất nhiều việc phải hoàn thành...”
"Hừ!”
Lão đạo nhân không thèm để ý đến hắn nữa, nhắm mắt lại.
Trong lòng Vân Tiêu giống như sinh ra mấy con chuột vậy, cào đến tâm can ngứa, nhịn nửa ngày rốt cục lại nhịn không được bu lại chỗ lão đạo nhân, mặt dày nói: "Sư huynh, ta vẫn là có chút hiếu kỳ sao một câu nói của Phương nhị công tử đã thuyết phục được ngươi vậy?”
"Cũng không có gì!”
Lão đạo nhân thản nhiên nói: "Hắn nói lòng của hắn hướng về đạo môn, sau này nói không chừng sẽ trở thành sư đệ của ta!”
Vân Tiêu nghe vậy có chút sửng sốt: "Chỉ như vậy?”
Lão đạo nhân nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cho rằng sẽ là cái gì?”
Vân Tiêu lập tức không còn dám hỏi nữa, hắn biết cái lão đạo nhân này vẫn luôn oán giận người sư đệ này.