Chương 556: Lão thi dưới cây tùng (2)
Mà nhìn thấy hành động này của nàng, Phương Thốn và Vân Tiêu cũng đi theo sau lưng Thần Vương, cung kính thi lễ vái chào thi thể lão già dưới cây tùng kia.
Chỗ khác biệt là hắn và nữ thần Vương giống nhau thi lễ vái chào.
Mà Vân Tiêu thì quỳ hai đầu gối xuống đất, hành đại lễ.
Trong lòng Phương Thốn còn có một số nghi hoặc, nếu Đạo Tông mấy trăm năm trước đã tọa hóa dưới cây tùng hóa thành một bộ thi thể, như vậy thân phận quán chủ tương lai Trảm Thi quan này của Vân Tiêu làm sao lại có được, nếu như hắn là đệ tử cách đời của Đạo tông, vậy một bộ thi thể làm sao thu nhận hắn làm đệ tử được? Nếu như không có Đạo Tông mở miệng, lại có ai dám thay thế vị Đạo Tông này làm chủ chọn đồ đệ?
Nhưng mà những vấn đề này Vân Tiêu cũng không trả lời, chỉ đơn giản kể lai lịch của Trảm Thi quan.
Tất nhiên hắn có chút giấu diếm nhưng chút giấu diếm này Phương Thốn cũng biết ý không đi hỏi.
“Thân phận Thần Vương cao quý, lại đến cái đạo quán nhỏ của ta thật là làm tiểu đạo sợ hãi...”
Một tiếng nói già nua vang lên, lại là một lão giả mặc đạo bào màu xanh, chậm rãi từ bên trong thiên điện đi ra, lão giả này râu tóc đều trắng con mắt đục ngầu, trên mặt nếp nhăn lít nha lít nhít vừa nhìn đã biết đã là nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
“Bái kiến đại sư huynh...”
Vân Tiêu nghe thấy âm thanh này, liền nhanh chóng xoay người lại rồi lại quỳ xuống hành đại lễ.
Lão đạo sĩ kia chỉ nhìn Vân Tiêu một chút, không có trả lời.
Mà Phương Thốn từ trong lời nói của hai người đã hiểu rõ lão đạo sĩ này là đại đệ tử năm đó của Đạo Tông.
Sau khi Đạo Tông hóa thi, hắn vẫn luôn canh giữ ở nơi đây không để người khác tới quấy rầy.
“Nếu đã là người không có văn hóa, ngươi cũng thôi nói những lời khách sáo này đi, với thân phận này của ngươi sẽ bởi vì ta mà sợ hãi sao?”
Nữ thần vương lãnh đạm nhìn lão đạo sĩ kia một chút, nói: “Lần này ta tới, là có chuyện quan trọng muốn mượn đạo điện của ngươi dùng một lát!”
Vừa nói chuyện, nàng vừa nhìn về phía điện nhỏ treo tượng Đạo Tổ kia một chút.
Phương Thốn cũng có chút hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của nàng, nghĩ thầm đây chính là nơi có thể che đậy được thiên cơ?
Lão đạo sĩ nhìn nữ thần Vương một chút, ánh mắt lại rơi trên người Phương Thốn.
Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cho mượn!”
Nữ thần vương không nghĩ tới hắn cự tuyệt dứt khoát như thế, biểu cảm lạnh lùng, nói: “Ta tự mình tới đây, ngay cả đạo điện cũng không cho mượn?”
Lão đạo sĩ chậm rãi nói: “Năm đó Thần Vương từng có ân với Đạo Tông, nếu như mượn đạo điện đương nhiên không có gì, nhưng với thân phận Thần Vương muốn mượn đạo điện nhất định là vì che đậy thiên cơ làm một ít chuyện, việc này tất nhiên không thể xem thường, tiểu đạo không dám đồng ý!”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ thần vương: “Lời này của tiểu đạo nói có đúng không?”
“Nếu như Thần Vương có thể cam đoan mượn đạo điện không phải là vì làm chuyện phiền phức gì đó, cho dù là ở trong đó uống rượu ta cũng đồng ý!”
Ánh mắt Nữ thần vương lạnh xuống, nhưng không có phản bác.
Vân Tiêu ở một bên, sau khi hành xong đại lễ thì đứng qua một bên, một dáng vẻ không liên quan tới ta.
Dù sao các ngươi muốn tới Trảm Thi quan, ta cũng đã dẫn các ngươi đến đây rồi.
Có thể mượn được đạo điện hay không, chuyện này không liên quan đến ta...
Dựa theo tính tình của nữ thần vương, bây giờ bị người ta trực tiếp cự tuyệt thế mà không tức giận, nàng chỉ là trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía lão đạo sĩ, nhưng trong miệng lại nói chuyện với Phương Thốn: “Lão nhị, người này là Thạch đạo nhân, ngươi là vãn bối đến đây hành lễ đi!”
Phương Thốn nghe vậy, cũng không nói gì trực tiếp tiến lên thi lễ vái chào.
Lão đạo sĩ kia nhìn Phương Thốn, phất trần ve vẩy, đáp lại lễ nhưng không có nói chuyện.
Nữ thần vương nói: “Hắn là đệ đệ của Phương Xích!”
Lão đạo sĩ vẫn là trầm mặc, thật lâu cũng không mở miệng nói cái gì.
Bên trong đạo quán nhỏ bầu không khí có vẻ hơi nặng nề, gió mát mà âm u chậm rãi thổi qua.
“Danh tiếng của Phương nhị công tử, ta cũng có nghe qua!”
Lão đạo sĩ trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: “Trước đây Phương nhị công tử ở thành Thanh Giang thanh tẩy vân lâu, từng được chúng sinh truyền tụng, thảo luận về ba độc bảy thương, ngược lại cùng một số kinh nghĩa Tịnh tông có duyên, cho nên bây giờ thế nhân ngược lại có nhiều truyền ngôn, nói là Phương nhị công tử và Tịnh tông có duyên, nói không chừng có một ngày sẽ trở thành một vị Đại Thiện của Tịnh tông, không biết những truyền ngôn này, phải chăng... Thật sự có đạo lý?”
“Vị lão đạo sĩ này ở xa xôi thế này, vậy mà cũng biết chuyện của ta?”
Trong lòng Phương Thốn ngược lại là hơi dao động một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta đúng là đã từng bị Tịnh tông ảnh hưởng!”
Thân là đại đệ tử Đạo Tông, cảm nhận về Tịnh tông đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Theo lý mà nói lúc này Phương Thốn đã có việc cầu xin người giúp đỡ, nên làm rõ quan hệ với Tịnh tông mới đúng.
Thế nhưng sau khi hắn hơi trầm ngâm một chút, vẫn là nói thật.
Trước đây hắn giảng, có không ít đều là đạo nghĩa phật môn kiếp trước từng thấy, đương nhiên không thể vào lúc này thoái thác.
Mặc dù đời này hai tông Tịnh, Ẩn với phật đạo kiếp trước chưa chắc hoàn toàn giống nhau, thậm chí có một số chỗ hoàn toàn không giống nhau, nhưng mình thật sự đã chịu qua ảnh hưởng vậy hắn đương nhiên sẽ phải thừa nhận, ở trước mặt cao nhân bậc này nói dối ngược lại là không có ý nghĩa.
Nữ thần vương nghe thấy được câu trả lời của hắn, nhịn không được nhíu mày.
Vốn cho rằng lão đại của Phương gia đã đủ ngay thẳng rồi, làm sao mà cả lão nhị Phương gia cũng có cái tính tình này? Còn Vân Tiêu nghe thấy thì lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau một bước, giống như là muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ với hai người này.
“Nhưng ta cũng không định làm hòa thượng!”
Phương Thốn trả lời vấn đề được nửa đoạn thì cười thi lễ với vị lão đạo sĩ kia.
Lão đạo sĩ nhìn thoáng qua Phương Thốn, cũng cười nói: “Vậy Phương nhị công tử có hứng thú gì với Ẩn Tông ta?”