Chương 560: Ngộ đạo tại trảm thi (2)
Bình thường thì ở trên mặt Phương Thốn rất khó có thể chứng kiến được khuôn mặt giống với Phương Xích, dù sao mặc dù hai anh em họ là cùng mẹ sinh ra, nhưng tính tình và cách xử lý mọi chuyện lại cách nhau rất xa, nhưng mà ngũ quan lại có chút tương tự, khí chất cũng khác nhau một trời một đất, nhưng mà ngay lúc này, khi nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Phương Thốn trở nên trầm tĩnh thì có chút thất thần, giống như là nhìn thấy một người khác xuất hiện vậy.
Cảnh tượng này làm cho thần trí nàng ta có chút hỗn loạn, phải huy động tu vi mới có thể ép lại được.
Sau khi nhìn một lúc lâu, nàng ta biết rõ Phương Thốn chắc là đang suy nghĩ đến một số chuyện vô cùng quan trọng, trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả.
Vì vậy nàng ta không làm phiền hắn, mà chỉ im lặng đứng dậy, quay người đi ra ngoài điện.
Lúc này trong tiểu đạo quán, dưới cây tùng đang có một lão thi ngồi xếp bằng, mà Thạch đạo nhân đang ngồi trước cổng điện, vị trí chếch với lão thi một chút, Vân Tiêu thì đang bấn loạn mà ngồi bên cạnh ông ta, đôi mắt như nhắm nghiền, nhưng một lúc sau lại mở mắt ra xem một chút, cảm nhận được Nữ Thần Vương xuất hiện, hắn ta lập tức cảm thấy vui mừng, vừa định chạy đến hỏi thì lại thấy Phương Thốn không theo ra, lập tức có chút nghi ngờ.
“Hắn đang ngộ đạo, tốt nhất là đừng quấy rầy hắn.”
Nữ Thần Vương nhìn Thạch đạo nhân một cái, khẽ mở lời mà nói.
“Trảm thi đã quyết định phải nhờ lần ngộ đạo này của Phương nhị công tử, vậy thì đương nhiên sẽ nhờ rồi, nhưng không nói lúc nào!”
Thạch đạo nhân cũng khẽ đáp lại.
Thái độ của ông ta rất rõ ràng, là nhờ lần ngộ đạo này, chứ không nói là cho hắn bao nhiêu thời gian, cũng chỉ cần hắn bằng lòng thì muốn ngộ đạo trong điện một hai năm thì cũng tính là một lần, ông ta vẫn sẽ đồng ý, sẽ không quấy rối Phương Thốn mà kêu hắn ta.
Mà nghe thấy giọng điệu của Thạch đạo nhân, Nữ Thần Vương lại có chút tò mò.
Đột nhiên nàng ta nói với Thạch đạo nhân: “Vừa nãy hắn đã nói với ngươi cái gì?”
Thạch đạo nhân ngẩng đầu lên nhìn Nữ Thần Vương một cái: “Phương nhị công tử không nói với ngươi sao?”
Nữ Thần Vương im lặng một lát, lắc đầu nói: “Không nói.”
Đến lượt Thạch đạo nhân trầm lặng, một lúc lâu sau ông ta mới chậm rãi mở miệng: “Phương nhị công tử nói với lão đạo là giờ đây hai đạo Tịnh, Ẩn sẽ không gặp trắc trở gì trong ba năm tới, cuộc thảo luận của hai tông này sẽ quyết định số hạng cao thấp của Tịnh Ẩn, giờ đây hai tông Tịnh Ẩn đang chờ cho đạo tông phục hồi, phật tông quay lại vị trí cũ, chờ họ thảo luận xong có kết quả, nhưng có lẽ thành bại cuối cùng đều không nằm trên người của phật tông…”
“Có lẽ quyết định thành bại, ngược lại đang nằm trong tay chúng ta và đệ tử của tông môn!”
“Nếu đã như vậy thì sao lão đạo ta lại không kết thêm thiện duyên?”
“...”
“...”
“Hả?”
“Trò gì vậy?”
Vừa nghe thấy những lời này, Vân Tiêu ở bên Nữ Thần Vương và Lão đạo nhân đã ngẩn người.
“Vừa nãy ông làm gì nói như vậy…”
Vân Tiêu trợn mắt mà nhìn chằm chằm lão đạo nhân.
Nữ Thần Vương cũng kinh ngạc mà nhìn vào trong điện một cái: “Vừa nãy tên tiểu tử kia không trả lời ta như vậy…”
Nhưng mà nhìn điện đang khép cửa hờ, lại nhìn lão đạo đang bình tĩnh, ngồi yên như cục đá trước mặt mình, nàng ta và Vân Tiêu đều biết đã đến lúc này thì khó mà chứng thực được, vì vậy Nữ Thần Vương cũng im lặng một lúc, nhìn sắc trời một chút rồi thở dài một hơi, nói: “Ta không thể ở lại Trảm Thi Quan quá lâu, Phương nhị công tử kia chỉ có thể để cho hắn ở lại trong quan rồi, trông chừng hắn ta đi.”
Thạch đạo nhân gật đầu nhẹ nói: “Đường đường Nam Hoàng Thần Vương đến Trảm Thi Quan của ta vốn là chuyện lớn dễ làm cho mọi người suy nghĩ linh tinh, nếu như ngươi ở lại quá lâu lại làm cho rất nhiều người thấp thỏm, lại nảy sinh ra rất nhiều chuyện…”
Nữ Thần Vương nhìn ông ta một cái, đột nhiên xem thường mà nói: “Ngươi sợ sao?”
“Người theo đạo chú ý thanh tĩnh, sợ chuyện phiền phức.”
Thạch đạo nhân bình tĩnh trả lời, rồi nhìn về Vân Tiêu mà nói: “Sau khi ra ngoài, nói với người trong thiên hạ rằng Phương nhị công tử đang ở trong quan ta ngộ đạo!”
“A… chuyện này…”
Vân Tiêu có chút bối rối: “Không phải là ông nói cần thanh tĩnh sợ phiền phức sao? Tin này mà truyền ra ngoài thì sẽ gây ra bao nhiêu nghị luận chứ?”
Sắc mặt Thạch đạo nhân rất bình tĩnh, thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn.
Mà sắc mặt Nữ Thần Vương lại có chút vui vẻ nói: “Thực ra là đủ ăn ý mà!”
Thạch đạo nhân không trả lời, Nữ Thần Vương cũng không đợi câu trả lời của ông ta, mà phất tay áp một cái, kéo Vân Tiêu theo, lôi hắn ra khỏi dạo quan rồi nói: “Hôm nay tiên đế không ở Triều Ca, lão kinh viện ảnh hưởng triều đình, chắc chắn rất nhanh sẽ có kết quả chuyện giao dịch với phía Nam. Nếu giờ ngươi đã là quận trưởng đại diện cho Thanh Giang, lại có rất nhiều chỗ cần dùng đến chỗ của ngươi, theo ta về làm việc đi.”
“y da… ta còn có chút việc… từ đã… đừng có kéo tóc ta…”
Lúc Vân Tiêu đang phản kháng thì đã nhảy lên mây bay lên trời, sáng sáng chói lòa một cái rồi biến mất giữa bầu trời.
Vì vậy giờ trong Trảm Thi Quan chỉ còn lại lão thi ở dưới cây tùng, Thạch đạo nhân và Phương Thốn đang ngồi trong quan để ngộ đạo.
Thạch lão nhân bình tĩnh mà ngồi một hồi lâu, đột nhiên lại mở mắt ra.
Ông ta nhìn về phía lão thi đang ngồi dưới cây tùng, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, không biết là đệ tử làm thế có đúng không?”
Lão thi dưới cây tùng đã là một cái xác chết, đương nhiên không thể trả lời ông ta được.
Vì vậy nên khóe miệng Thạch đạo nhân nở một nụ cười, nói: “Nếu người đã không trả lời thì ta xem như là người đồng ý rồi nhé…”
Nói xong, ông ta lấy ra một quyển trục đã ố vàng ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng nhét vào bên trong cánh cửa.
Đó là một quyển trục vô cùng cổ kính, bên trên viết hai chữ “Đạo thư”.