Chương 562: Một nan đề (2)
Trong viện của Trảm Thi Quan.
Thạch đạo nhân vẫn lẳng lặng ngồi xếp bằng ở bên ngoài cửa điện, trông chừng cho đạo quan này, giống như những việc ông ta làm từ trước đến giờ đều chưa từng thay đổi, có những lúc ông ta sẽ chậm rãi mở ra, nhìn vào trong điện một cái, nhìn thấy bên trong không có động tĩnh gì thì lại im lặng mà ngồi thiền tiếp, mà có những lúc ông ấy sẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh thi thể của sư tôn mình mà bái lạy, sau đó lại thầm than thở vài lời.
Nhưng mà so với sự yên tĩnh bên trong Trảm Thi Quan, thì bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt.
Dù sao hồng trần không thể yên tĩnh được như trong quan, ngày trôi qua thì vẫn phải trôi qua.
Từ lúc quận Thanh Giang biết được chuyện Quỷ Quan, diệt được thất tộc, cứu được Linh Tỉnh cũng đã trôi qua một năm rồi, các biến cố lớn cũng dần trở nên bình thường, một lần nữa sắp xếp lại trật tự, những chuyện đã từng là truyền kỳ giờ đã trở thành chủ đề trong những cuộc nói chuyện của bách tính, mọi luyện khí sĩ của Thanh Giang cũng đã nhìn về những chuyện khác, đó chính là đại tiên hội ba năm một lần ở Thanh Giang.
Vốn dĩ đại tiên hội đã sớm diễn ra rồi.
Nhưng đáng tiếc là vì chuyện quận trưởng Phạm lão tiên sinh qua đời, quận trưởng vừa lên chỉ lo kiếm tiền, mà lục tông cũng bận tranh giành mấy vụ làm ăn mà thất tộc để lại, thậm chí là giang hồ ở Thanh Giang cũng đã sắp xếp lại một lần nữa, vì vậy không ai quan tâm đến chuyện này, Đại tiên hội ba năm một lần này cứ bị đẩy xuống, mãi cho đến khi ổn định lại thì mới có người nhớ đến chuyện này.
Mà muốn làm Đại tiên hội thì lục tông phải đồng lòng với nhau, còn phải có sự đồng ý của quận trưởng, thậm chí là là chủ trì luôn.
Nhưng mà sau khi lục tông ký giấy trình lên thì lại thành đá chìm đáy biển.
Tò mò hỏi thăm thì họ mới phát hiện, hóa ra là hôm nay quận phủ và cả thần cung đều không quan tâm đến chuyện này.
Giờ đang có một chuyện khác hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Sứ giả của Triều Ca đến rồi.
…
Một năm trước, Phạm lão tiên sinh bị vạch trần thân phận Quỷ Quan, thẹn quá mà chết, trước khi chết để lại một cuốn thẻ tre, theo lý thuyết thì ông ta chết với thân phận của một tội nhân, vốn phải bị người người chỉ trích. Nhưng không ngờ sau khi ông ta chết thì đủ loại chân tướng bị vạch trần, mọi người đều biết vị lão tiên sinh này hóa thân thành Quỷ Quan, nhưng mà vì chém được vài người lách luật, chém được mấy người có tội nhưng chưa chết, vì vậy danh tiếng của ông ta ngày càng vang xa, bách tính Thanh Giang lại tôn ông ta như thần, thậm chí là danh tiếng ông ta còn truyền đến Triều Ca.
Lúc còn sống cũng nổi tiếng, sau khi chết lại được thổi phồng thành thần, đương nhiên không ai dám xem thường cuốn thẻ tre đó của ông ta.
Đám lão nho đứng đầu Kinh Viện đều tỏ ý sẽ dốc sức hỗ trợ, sau khi có người nghiên cứu cuốn thẻ tre mà lão tiên sinh để lại, người nọ vô cùng cảm động, cảm giác mặc dù nhắc đến mọi chuyện đó thì có chút đại nghịch bất đạo, nhưng mà nghiên cứu kỹ thì rất có đạo lý…
Vì vậy nên triều đình tranh chấp, náo loạn một hồi lâu, giờ sóng gió dần yên lại thì quyết định cử sứ giả đến xem một cái.
Trong nhất thời Thanh Giang, có thể nói là cả Nguyên Thần Quốc đều chấn động.
Người hiểu biết đều biết rằng cuốn thẻ tre mà Phạm lão tiên sinh để lại mà thành thật, thế thì không biết sẽ tạo thành chấn động như thế nào với việc buôn bán, cũng không biết Thanh Giang hay là Ngoan Quốc bị ảnh hưởng nhiều như thế nào. Suy nghĩ đủ đường thì trong một quãng thời gian ngắn, không biết thành Thanh Giang sẽ có bao nhiêu cuộc tranh chấp, tranh đấu ngoài sáng trong tối thực sự là giống như nước đun sôi, đánh úp vào cả Nguyên Thần Quốc.
Dưới sự tranh chấp này, đương nhiên cũng sẽ có không ít người đến gặp Phương Thốn, để hỏi chút kế sách.
Nhưng đáng tiếc là sau khi mọi người đến tìm, thì đều bị dọa cho một đầu đầy mồ hôi, mồ hôi lặng lẽ mà lăn dài.
Giờ Phương Thốn công tử tự mình bảo người khác đóng điện, giờ bị người khác ở rồi, hắn đã từng uống rượu ngon, ăn đồ ngon, giờ lại bị người khác không khách khí mà chiếm mất, ngay cả ghế mà bình thường hắn nằm giờ cũng đã có người khác.
Ngón tay thon dài của Nam Hoàng Thần Vương đang cầm một cành cây mà nhổ khỏi trên mặt đất.
Cách đó không xa, Tiểu Hồ Ly đang run rẩy đứng trung bình tấn, cơ thể lập tức bị căng cứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía trước.
“Muốn tu được “Võ kinh” thì phải chịu được khổ.”
Nam Hoàng Thần Vương lười biếng dạy dỗ: “Lúc đầu ta hỏi ngươi thích “Thư kinh” hay là thích “Võ kinh”, ngươi đã lén nói với ta là mình thực sự thích “Võ kinh”. Nếu đã như thế thì bổn thần vương sẽ dạy “Võ kinh” cho ngươi. Nhưng đáng tiếc cách của ta và Phương lão nhị rất khác nhau, muốn dạy cho ngươi tốt thôi. Phương lão nhị rất tinh ranh, nhưng không dạy được đồ đệ, hắn dạy ngọn nguồn cho ngươi tốt như vậy, nhưng lại không học được chút bản lĩnh nào. Giờ đúng lúc ta có thời gian rảnh, sao lại không xây lại nền móng cho ngươi cơ chứ?”
“Đứng vững!”
“Thẳng lưng, căng vai, hóp bụng, nâng đuôi lên, lông không được xù lên, miệng không được bĩu, không được kêu khổ trong lòng!”
“...”
Tiểu Hồ Ly chỉ có thể nghiêm mặt, nghiêm túc mà đứng trung bình tấn, nước mắt chảy ròng ròng.
Đệ tử trên dưới Thủ Sơn Tông, tông chủ tuyệt đối không ngờ tới vận mệnh thê thảm như thế.
Ngay từ đầu Phương nhị công tử vào Thủ Sơn Tông, bọn họ đã nghênh đón biến hoá nghiêng trời lệch đất, vừa chua lại vừa ngọt, nhưng tốt xấu Phương nhị công tử vừa đến cũng mang đến cho Thủ Sơn Tông chỗ tốt rất lớn, lại tìm về Bảo Thân pháp, vừa tăng địa vị các đệ tử Thủ Sơn Tông ở thành Giang Thanh lên rất nhiều, trong cay đắng có ngọt bùi, thấy vị Phương trưởng lão này cũng tươi cười đầy mặt, thận trọng từ lời nói đến việc làm không dám lỗ mãng.
Duy chỉ có lúc Phương nhị công tử ra ngoài mới có thể thoải mái một lát, giống như trải qua lễ mừng năm mới.
Mong đến mong đi, không ngờ Phương nhị công tử đột nhiên biến mất, thực sự khiến chúng đệ tử không nhịn được reo hò kêu vang…
Nhưng ai có thể ngờ sau khi vị Phương nhị công tử này biến mất, thay vào đó là một vị nữ thần vương càng khó dây vào hơn đâu…