Chương 563: Đạo cũng là đạo, không phải đạo vĩnh hằng
Trong lúc nhất thời, trên dưới giới luật Thủ Sơn Đông rung động vì đó, chúng đệ tử không có chuyện quan trọng, cũng không dám ra ngoài động phủ, cho dù ra khỏi động phủ, cũng không dám nhìn về phía Ngọc Tú Phong, cho dù bất đắc dĩ muốn tới Ngọc Tú Phong làm việc, con mắt cũng chỉ dám nhìn dưới đất.
Chính là hai vị trưởng lão bây giờ cũng cắp lên cái đuôi.
Trước kia mỗi ngày giờ Mão rời giường, lớn tiếng ra lệnh các đệ tử chăm chỉ tu hành, còn hơi một tí cảm khái một trận “trung thành với Đại Hạ”.
Mà mấy người trên Ngọc Tú Phong cũng bởi vậy rơi vào tình thế khốn cùng, tiểu hồ ly bây giờ mỗi ngày bị ép tu luyện, khổ không thể tả, Vũ Thanh Ly cũng bị vị nữ thần vương kia gọi đến trước mặt, sau khi khảo giác vài câu thì tiện tay ném mấy đạo thuật pháp cho hắn, để chính hắn khổ cực tu luyện, chẳng qua thân là đại đệ tử Thu Sơn Tông, Vũ Thanh Ly cũng là người tự tôn cực mạnh, sao có thể không nhìn ra sự bất mãn của Thần Vương với mình?
Hắn biết hổ thẹn mà dũng cảm thừa nhận, mỗi ngày tu hành gấp bội, ngược lại gần như bị điên.
Chỉ có Tiểu Thanh Liễu khác với người khác, sau vài lần nữ thần vương dò xét hắn thì phất tay để hắn đi.
“Yên tâm nuôi con báo của ngươi, sẽ có chỗ hữu dụng.”
“…”
Biến hoá trên dưới Thủ Sơn Tông đương nhiên không nói nữa, năm tông thành Thanh Giang trước sau không ít người tới thăm viếng Phương Thốn, cũng là sau khi tới qua một lần thì cũng không dám đến nữa, nhưng mà một người khác số lần đến Thủ Sơn Tông càng nhiều hơn trước kia một chút, đó chính là đại quận thủ Thanh Giang bây giờ, quận thủ Vân Tiêu quận Ô Hà chính quy, thân phận như thế, bây giờ đúng là ba đến năm năm lại muốn tới một lần.
“Ui da, thật đáng thương, màu lông cũng ảm đạm…”
Nhìn tiểu hồ ly, hắn ta cảm khái một tiếng, sau đó cười tươi đi qua người nàng.
Trong ánh mắt khinh thường u oán của tiểu hồ ly, bước chân hắn đi nhẹ nhàng, còn cố ý duỗi lưng một cái.
“Vũ huynh lại đang chịu khó rồi?”
“Pháp thuật này quả thật tuyệt diệu…”
Lúc đi qua núi rừng, nhìn thoáng qua Vũ Thanh Ly đang tu luyện pháp thuật, cười chào hỏi.
Vũ Thanh Ly ngừng tay, quay đầu nhìn hắn ta một cái.
Vân Tiêu đón nhận ánh mắt hắn ta, cơ thể lập tức cứng một chút, lúng túng nói một câu “huynh vất vả” rồi nhanh chóng bước đi.
Một đường cười cười nói nói lên núi, con báo trên thềm đá đùa cợt Tiểu Thanh Liễu trên tàng cây nào kia không chịu xuống, lại dẫn một đám bươm bướm trên Ngọc Tú Phong mọc đầy cỏ dại, quen thuộc đi tới cổng thiên điện, nhìn thấy nữ thần vương nằm trên ghế mây uống trà.
“Thần Vương điện hạ, bây giờ thật phiền toái…”
Đến trước mặt nữ thần vương, cuối cùng trung thực một chút, nhỏ giọng báo lại: “Mặc dù có sự ủng hộ của lão kinh viện, nhưng chuyện thông thường với phía nam vẫn kích thích rất nhiều người phản đối, bây giờ náo loạn kịch liệt, đều nói đây là bỏ vốn trục lợi, giống chuyện của Yêu Viễn Đạo.
“Có quan hệ gì với người náo loạn phía dưới không?”
Nữ thần vương không kiên nhẫn trả lời: “Trong triều đình nghĩ thế nào mới là chủ yếu.”
Vân Tiêu cười khổ nói: “Bây giờ Tiên Đế không ở triều đường, ý kiến các đại nhân trên dưới cũng không thống nhất, mặc dù ý kiến của lão kinh viện quan trọng, nhưng cũng không làm được một lời đã định, đây chẳng phải bởi vì ý kiến bên trên không hợp, phía dưới mới loạn như thế, mặc dù ta phụng mệnh Thần Vương, vẫn luôn dùng mười hai phần tâm ý đẩy việc này đi, nhưng bây giờ nhìn thế cục này, sợ cũng không dễ làm như vậy…”
Nữ Thần Vương im lặng lắng nghe rồi nói: “Vậy nên ta đã gắng sức.”
Vân Tiêu mừng rỡ, cười nói: “Là cực kỳ, cực kỳ, Thần Vương nói một câu mà dễ dùng hơn bao nhiêu người.”
Nữ Thần Vương nhàn nhạt gật đầu nói: “Trong vòng ba ngày, ta sẽ sai người phía dưới tỏ thái độ, cực lực phản đối chuyện này.”
Vân Tiêu nhất thời sững sờ: “Cái gì?”
Nữ Thần Vương nhìn hắn ta một cái, ghét bỏ nói: “Ta ở Đại Hạ, cái khác thì ít nhưng chỉ có kẻ địch là nhiều.”
“Phàm là ta ủng hộ thì bọn họ chắc chắn phản đối, nhưng hễ ta phản đối thì bọn họ cũng nhất định sẽ ủng hộ.”
“…”
“Chuyện này…”
Vân Tiêu lắc đầu, không nhịn được than: “Thần Vương cao minh!”
Nữ Thần Vương hừ một tiếng, vẻ mặt cũng có hơi tự đắc.
Vân Tiêu suy nghĩ, vẫn cẩn thận đặt câu hỏi: “Chẳng qua ta cũng thật tò tò, vì sao Thần Vương muốn làm chuyện này?”
Nữ Thần Vương hừ lạnh một tiếng, liếc Vân Tiêu một cái: “Dù ta không hiểu buôn bán thương lượng của thế tục, nhưng dưới tay lại có người hiểu, ta đã sai bọn họ cẩn thận nghiên cứu rồi, bọn họ cảm thấy chuyện này nghe có hơi kinh người, dường như không hợp lệ với tổ tiên, nhưng rõ ràng có thể giải quyết chuyện phiền phức của Thanh Giang, nếu có thể giải quyết phiền phức của Thanh Giang thì chưa hẳn không thể giải quyết được phiền phức của Đại Hạ ta, đừng thấy chuyện những lão già không biết xấu hổ động một chút lại nói trục lợi, giống Yêu Viễn Đạo kia, trên thực tế đây cũng là chuyện thật tốt mới đúng…”
“Đương nhiên, có lẽ sẽ hung hiểm một chút, nhưng tin tưởng kết quả luôn luôn tốt.”
“…”
Vân Tiêu nghe vậy thì tinh thần lại tỉnh táo, cười nói: “Nếu là chuyện tốt, vì sao Thần Vương không mở tiền lệ này ở Hoàng Thành?”
Nữ Thần Vương trừng mắt liếc hắn ta một cái, dạy dỗ: “Dù sao cũng là chuyện lần đầu xưa nay chưa thấy, động một tí sẽ huỷ luôn thanh danh, thậm chí căn cơ, làm sao ta có thể làm ở địa bàn mình?”
Vân Tiêu nghe vậy cũng sắp mơ hồ: “Đây rõ ràng là để ta đi lừa gạt…”
Ánh mắt của Nữ Thần Vương bỗng nhiên hơi lạnh lẽo.
Vân Tiểu ngẩn ngơ vội nói: “Không sao, dù sao ta cũng không có danh phận…”
Lúc này Nữ Thần Vương mới hài lòng: “Đi thôi.”
…
…
Chuyện rốt cuộc có buôn bán qua lại với Yêu Tôn phía nam hay không, ở Nguyên Thần Quốc, thậm chí Đại Hạ kịch liệt thảo luận hồi lâu.
Rất nhiều chuyện thảo luận đến trình độ này, trên cơ bản đã không thể thành.
Nhưng mà lần này xác thực khác với lúc trước, thứ nhất bởi vì chuyện như vậy có quan hệ với thái độ của lão kinh viện, thứ hai cũng là chuyện này vốn thực hành ở Nguyên Quốc, ở Thanh Giang và mấy quận huyện nho nhỏ, cho nên lực cản không lớn như vậy, cho nên điểm mấu chốt cuối cùng vẫn ở chủ nhân chân chính của Nguyên Quốc, vị Thần Vương quanh năm trốn ở Thần Cung, không ai gặp qua mấy lần.