Chương 576: Thích khiêu chiến, được!
"Muốn thách đấu với chính Phương Nhị công tử ư?"
Lời nói của một vị anh hào yêu tộc cuối cùng liền khiến cho mọi người kinh hãi.
Trong giới tu hành, bởi vì thù hận mà chuyện tìm người trả thù vốn không hiếm thấy. Thậm chí còn bởi vậy mà tổng kết ra một thói quen và truyền thống, nhưng mà loại trả thù này cũng ít tồn tại giữa người và yêu. Nguyên nhân rất đơn giản, người và yêu vốn là kẻ thù truyền kiếp, đuổi cùng giết tận bao nhiêu năm, ai biết có bao nhiêu người chết trong tay bên đối phương, tựa như năm đó đấu với Yêu Tôn phía bắc một trận, liên miên mấy năm, không biết có bao nhiêu người đã chết, từng người một đến trả thù, vậy phải đến ngày tháng năm nào mới xóa sạch thù hận?
Lại như tiên sư Phương Xích, vốn là địa vị không tầm thường, có tiếng trảm yêu trừ ma, cả người chính trực, yêu ma chết ở dưới tay hắn rốt cuộc có bao nhiêu, có lẽ chẳng ai tính rõ được. Nếu ai cũng tìm đến Phương gia báo thù thì mặt mũi Đại Hạ vứt đi đâu?
Này đây, nếu bình thường yêu tộc Nam Cương nếu tới trả thù, có khi cũng thành chuyện cười.
Đó là không nhận với Phương gia, thậm chí một số người còn có mối hận thù với Phương gia. Nghe được, chỉ sợ cũng nói thẳng một tiếng "Muốn tìm Phương gia trả thù thì phải qua ải này trước!" Sau đó tiện tay giết luôn. Đây không phải chỉ là vấn đề thù hận của cá nhân, trên mức độ nào đó, đây là một loại quan hệ họ hàng, tương tự như hận thù và ghen tị và những cảm xúc tiêu cực khác đều là một loại ý chí ăn sâu vào mạch máu. Nhưng mà hiện giờ vị Huyết Mộ Lĩnh Thiếu chủ này lại thách đấu lúc này.
Hiện giờ vốn là đại tiên hội sắp tổ chức, thực tế hai tộc thiên kiêu ngầm đấu đá diễn võ, yêu tộc ra mặt khiêu chiến, thiên kiêu Nguyên Quốc ứng chiến, vốn là hình thành một xu thế chung rồi. Dưới tình huống như vậy, Thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh ấy mở lời khiêu chiến, cho dù là nói ra chuyện muốn báo thù vậy cũng hình thành một việc liên quan đến thể diện đôi bên. Chỉ cần tu vi hắn chưa vượt qua Phương Thốn nhiều lắm thì như là chuyện đương nhiên.
Hình như ngay cả nhị công tử Phương gia kia cũng không có đường khước từ.
Trừ phi hắn chịu làm người bị coi như trò cười, thậm chí chuẩn bị cả trường hợp liên lụy đến thanh danh huynh trưởng nhà mình.
"Hắn lại muốn khiêu chiến Phương công tử?"
Trong lúc đó, Mạnh Tri Tuyết khẽ nhíu mày ngập ngừng nói: "Ta muốn thay Phương Nhị công tử xuất chiến!"
Cát trường lão Cửu Tiên Tông chậm rãi lắc đầu: "Ngươi bị người khác canh rồi, gây nhiều chuyện thêm chỉ có thua lớn thôi."
Mà Nhạc Thủy Tông bên ấy, một vị đệ tử tên Diệp Huyền Chân vẻ mặt đỏ bừng tức giận, quát: "Yêu ma quỷ quái cái quái gì, cũng muốn khiêu chiến Phương Nhị công tử, ta từng được Phương Nhị công tử chỉ bảo, bao nhiêu cũng là một mạch, những yêu tộc này lại không người khiêu chiến ta, ta đây thẳng thắn tự đề cử mình, đi ứng chiến trận này thay Phương Nhị công tử."
Vài vị trưởng lão của Nhạc Thủy Tông nhìn thấy vị này từ lúc được Phương Nhị công tử chỉ bảo, sau khi phá cảnh giới, liền như là thay đổi hoàn toàn tựa như đồ đệ chân truyền của người ta, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Người không nắm được phần thắng. Thiếu chủ của Huyết Mộ Lĩnh tinh lực uể oải, rõ ràng có huyết mạch không phải là nhỏ, ta thậm chí không thể nhìn thấy danh tính thực sự của hắn. Loại yêu này, khó giải quyết nhất, ngươi không phải đối thủ!"
...
"Trong tên truyền thừa có một chữ "Huyết"!"
Mà ở khoảng cách cực xa chỗ tiên đài, trên lầu cao cao nào đó, Vương nữ Hoàng thành chậm rãi thưởng thức chén rượu, nhíu mày nói: "Yêu mạch Nam Cương vô số, đỉnh núi trập trùng, nhưng đa số chỉ là hạng người man dã, không có kết quả. Riêng chỉ bốn loại, cần đặc biệt chú ý, có "huyết, cốt, đan, linh" bốn loại yêu này."
"Những người có bốn ký tự này, đều là huyết mạch thần bí, chi nhánh yêu mạch từ xưa truyền thừa đã lâu. Vị Thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh này, ta trước đây chưa nghe nói, nhưng nếu trong truyền thừa của hắn đã có chữ "huyết", có nghĩa không phải loài yêu bình thường. Lão đại chém yêu nhiều như vậy, ta cũng không nhớ rõ có lão yêu quái của Huyết Mộ Lĩnh này hay không. Chỉ có điều hắn đã dám khiêu chiến, tất nhiên cũng lai giả bất thiện, chả có gì tốt đẹp!"
Vân Tiêu chậm rãi lắc đầu: "Chuyện tới nước này, ta cũng không hiểu những yêu quái này đang cố gắng làm gì. Nếu đổi lại là ta chủ trì việc đàm phán hòa bình lần này, lúc việc đến nước này, ta sẽ chỉ chọn kéo hắn trong mười hoặc tám năm, để không bị lừa!"
Vương nữ rất lâu không nói gì, rõ ràng nàng ta cũng không nhìn ra được.
Với tính tình của nàng ta, căn bản là không có chuyện đàm phán hòa bình.
Nói trắng ra là nàng ta và Vân Tiêu, mặc dù là thay Phương Thốn trông chừng cục diện hỗn loạn này, cứ như thành bọn họ làm chủ, mỗi người lại có cách riêng để giải quyết những nguy cơ tiềm ẩn này. Chẳng qua, cũng là vì đang thay Phương Thốn đối diện cục diện nên bọn họ ngược lại không giỏi thay mặt, lo lắng hủy hoại kế hoạch của Phương Thốn lại lo lắng làm âm thầm quá mức, để đối phương thực hiện được mưu kế.
Cho nên, cũng chỉ còn cách dùng chữ "tha" của Vân Tiêu đề nghị.
Nhưng tha đến tha đi, cuối cùng đối phương sẽ từng bước áp sát, đẩy tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
"Quay lại điều tra đi!"
Vương nữ suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Xem xem Thiếu chủ của Huyết Mộ Lĩnh này rốt cuộc có lai lịch gì, nếu như thực sự có khó khăn, không dễ đối phó thì ngươi cứ ra tay, dọn dẹp mầm tai vạ ẩn giấu này cho sạch sẽ."
Vân Tiêu lập tức sửng sốt: "Ta á?"
"Đúng vậy!"
Vương nữ kinh ngạc: "Dù sao cũng không thể để lão nhị đi gặp nguy hiểm còn gì?"
Vân Tiêu như bị sét đánh, nhưng lại cảm thấy lời thần vương nói rất có đạo lý, không thể phản bác được.
...
"Người Phương gia bây giờ đang ở nơi nào?"
Mà lúc này, lũ yêu Nam Cương không biết Phương Thốn chưa tới nơi. Vị Thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh kia hãy còn ở trên đài, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, nhìn bốn phương: "Bản thiểu chủ ở xa ngàn dặm, đi tới Nguyên Quốc ganh đua cao thấp với ngươi, ngươi cũng nên hiện thân đi chứ?"
Xung quanh yên tĩnh, không ai tiếp lời.