Chương 580: Mệnh mạch yêu đan
"..."
"Lão rùa này thế mà cũng dám lớn tiếng nói chuyện như vậy?"
Nam Hoàng Thần Vương nghe cái âm thanh kia, cũng có chút kinh ngạc.
"Ai nha nha..."
Mà ở một bên, Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái lão tử tiện nghi này, xem kịch thế nào còn xem đến nhập tâm như vậy..."
Trận đại tiên hội này từ khi vừa mới bắt đầu đã tràn ngập mùi thuốc súng.
Từ đám người yêu tộc tuấn kiệt rất có cảm giác áp bách khiêu khích kia, lại đến Phương Thốn lấy thủ đoạn lôi đình giết yêu, khiến cho trận đại tiên hội được coi là chuyện quan trọng hiếm thấy này còn chưa bắt đầu thì đã phủ kín một tầng huyết tinh, rất rõ ràng tiên sứ Ngọc Cơ cũng không muốn nhìn thấy tràng diện này, nhưng dù cho trong lòng hắn phẫn nộ và ấm ức đến đâu thì trong nháy mắt khi Nguyên Thần Vương bỗng nhiên mở miệng kia hắn rất thông minh ép xuống!
Mọi người đều biết, Nguyên Thần Vương sợ nhất là rắc rối, cũng dễ bắt nạt nhất, nhưng dù sao Nguyên Thần Vương cũng là Thần Vương...
Ngược lại là yêu sứ Nam Cương kia thanh sừng Yêu Vương thấy ngoan Thần Vương mở miệng, luyện khí sĩ dưới đáy Nguyên thành càng là reo hò không thôi sôi nổi giận mắng, thì sắc mặt thâm trầm tới cực điểm, đã đến mức này hắn vẫn không nổi giận, ngược lại chậm rãi đứng lên.
Hắn tự tay động thủ dùng miếng vải đen bọc cái thi thể không đầu của thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh kia lại, sau đó lấy một cái túi da thú ra đặt vào trong đó, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt u lãnh quét qua dưới đài, cuối cùng rơi trên thân Phương Thốn, hắn đường đường là Yêu Vương một phương, nhưng lúc này dáng vẻ nói chuyện với Phương Thốn lại giống như là mang theo một chút ẩn nhẫn: "Phương nhị công tử xuất thủ tàn nhẫn thật khiến lòng người rét lạnh!"
"Bây giờ là ở trong Đại Hạ của ngươi, bên trong Nguyên Thành bọn ta không tiện nói gì!"
"Nhưng mà bản vương hi vọng Phương nhị công tử hiểu rõ, yêu tộc hào kiệt ta cũng không dễ bị người ức hiếp như vậy!"
"..."
Hắn thân là Yêu Vương lời nói này quá mức khiêm tốn, ngược lại khiến tiếng rống to ồn ào phía dưới trở nên yếu hơn một chút.
Ai cũng biết, la hét thì lại không đáng sợ.
Ngược lại là trầm mặc mà đè nén tâm tình mới khiến lòng người rét lạnh nhất.
Không chỉ có vị Thanh Giác Yêu Vương này trầm mặc lại, ngay cả những yêu tộc hào kiệt kia cũng đều trầm mặc lại.
Trong phút chốc tình thế chuyển biến, bọn hắn lấy trầm mặc đối mặt với biển người luyện khí sĩ Nguyên Thành.
"Các ngươi có thể tới!"
Mà đối diện với sự kiềm chế tức giận của vị Yêu Vương này Phương Thốn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: "Nhưng bản công tử cũng cần thời gian tu hành, uống trà, thả lỏng, không có quá nhiều thời gian, ta biết trong lòng yêu tộc các ngươi cũng không phục, cho nên ta cho các ngươi cơ hội ở trong đại tiên hội này các ngươi có thể chọn ra một người, đương nhiên chậm rãi chọn không nên gấp gáp bởi vì ta chỉ cho các ngươi một cơ hội!"
"Ngươi..."
Nếu nói xuất thủ khiêu chiến Phương Thốn, chỉ sợ lúc này trong đám người yêu tộc hào kiệt đang nổi nóng kia ai cũng muốn giành ra tay.
Nhưng ngay từ đầu Phương Thốn đã nói chỉ cho bọn hắn một cơ hội, nhất thời khiến đến bọn hắn cảm thấy do dự, không dám đồng ý.
Mà lúc Phương Thốn nói lời này ra cho dù nói rất rõ là sẽ chỉ ứng chiến một trận, nhưng cũng không có ai cảm thấy hắn mềm yếu, vừa vặn tương phản chính là vừa rồi Phương Thốn dùng thủ đoạn lôi đình lấy đầu của thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh kia đã khiến người ta có cảm thấy rất kinh khủng rồi.
Vị thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh kia, tối thiểu cũng là cảnh giới Ngưng Quang, vừa đối mặt đã bị chém giết...
Vậy thực lực chân chính của Phương nhị công tử này mạnh đến mức nào?
...
...
"Bọn ta sẽ chọn cho Phương nhị công tử một đối thủ khiến ngươi hài lòng..."
Thanh Giác Yêu Vương nghe được lời này của Phương Thốn, cũng không có nhiều lời mà là trầm mặc hồi lâu chậm rãi mở miệng.
Dứt lời, hắn trực tiếp thẳng rời khỏi vị trí, sau lưng một đám yêu sứ và những yêu tộc hào kiệt kia đều đi theo phía sau hắn, không đợi nghi thức kết thúc đều đã rời khỏi Tiên Đài, để lại đằng sau tiên sứ Ngọc Cơ thần sắc chần chờ, muốn giữ lại nhưng cuối cùng nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là hít một tiếng, chán nản trở về ghế ngồi khoát khoát tay, tùy ý người bên ngoài đến chủ trì thay hắn.
Mà Phương Thốn trên lưng hạc tiên cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhẹ nhàng vuốt ve cổ hạc tiên, quay người bay về một bên khác.
Phía dưới Tiên Đài, một đám luyện khí sĩ nhìn bóng lưng của hắn bỗng dưng một trận hoan hô vang lên.
...
...
"Ai nha nha..."
Hạc tiên bay thẳng đến một cái lầu nhỏ xa xa thì thấy Vân Tiêu từ bên trong ra đón mặt đầy tươi cười.
"Ha ha..."
Phương Thốn nhìn hắn cũng cười chắp tay chuẩn bị hành lễ.
Lần đi trảm thi quan ngộ đạo này mình thu hoạch được cũng không ít, mà suy cho cùng ngoại trừ nữ thần vương truyền kinh ra, vị tiểu quận trưởng trước mắt này cũng không thoát liên quan, đầu tiên là truyền "Đại đạo kinh" sau đó lại dẫn đường tiến vào trảm thi quan, nói ra thì cái nhân tình này đúng là không nhỏ!
Nhưng không nghĩ tới Vân Tiêu mặt đầy tươi cười, đi thẳng đến trước mặt tiên hạc ôm lấy cổ của nó: "Sư tỷ, đã lâu không gặp!"
Phương Thốn: "..."
Hạc tiên vung cánh đẩy Vân Tiêu ra, trong miệng ngậm đầu yêu quái vứt trên mặt đất, ra hiệu với Vân Tiêu.
Vân Tiêu vui mừng trực tiếp bế lên, cười nói: "Cảm ơn sư tỷ ban thưởng..."
"?"
Phương Thốn một mặt kinh ngạc: "Cái đồ chơi này hình như là ta..."
"Phương huynh mau mau đi, Thần Vương đợi ngươi đã lâu, lại không đi sợ là nàng ta sắp nổi giận..."
Vân Tiêu ôm cái đầu kia, lúc này mới cười mở miệng với Phương Thốn.
Phương Thốn đành phải gật đầu đồng ý, nhảy xuống lưng hạc, hành lễ nói cảm ơn với con tiên hạc này, tiên hạc giương cánh đáp lễ sau đó phi thân lên, một bóng trắng trong chớp mắt bay đến chín tầng mây, lại lóe lên một cái rồi không thấy nữa, còn Phương Thốn thì đi theo Vân Tiêu, cùng vào trong lầu này vừa vào đã nhìn thấy nữ thần vương miễn cưỡng ngồi ở trên ghế nằm, hưởng thụ tiểu hồ ly nhẹ nhàng đấm bóp chân cho nàng...
"Thần Vương tỷ tỷ, cảm ơn!"
Phương Thốn đi tới trước mặt Thần Vương, trịnh trọng cảm ơn.