Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 594: Tam Nhã Nguyên Thành (2)

Chương 594: Tam Nhã Nguyên Thành (2)


Phương Thốn nói: “Yêu khu thực sự rất lớn, bất khả chiến bại, không gì cản được, trong quân trận bọn họ rất lợi hại, nhưng trên lôi đài diễn võ thì yếu hơn một chút, còn võ sư thực sự đáng sợ thì lại có dáng người thấp bé, thon gầy, lần này ngươi được sử dụng binh khí, thông tin về đối thủ lần này của ngươi ta cũng tìm hiểu sơ qua, là một nữ tử đến từ Nam Cương Hồng Diệp Nhi Cốc, huyết mạch trong tộc không mạnh, thanh danh cũng không vang, ta đoán nàng ta bị Thanh Giác yêu sứ lựa chọn để ngăn địch, hẳn nàng ta cũng có năng lực, tất nhiên, năng lực này chắc chắn sẽ không yếu…”
“Yêu nữ kia am hiểu lén ám sát!”
Nữ Thần Vương ở bên cạnh chen vào, nói: “Câu này coi như ta tặng cho các ngươi, nha đầu kia có huyết mạch ngưng luyện, yêu khí nội liễm, giọng nói thỏ thẻ, bước chân lả lướt như đạp trên mây, tốc độ cơ thể vượt xa người thường…”
“Vậy ta tế phù như thế nào đây?”
Hạc Chân Chương nghe vậy, sắc mặt tái đi.
Không phải lão Hạc trời sinh nhát gan mà là hắn ta không dồn hết lực để luyện tập khi còn ở tông môn.
Vấn đề hắn ta gặp phải lúc này là hắn ta tu phù triện chi đạo, mà phù triện nhất đạo vốn dĩ là một loại mở rộng của 《 thư kinh 》 , phàm là bản mạng 《 thư kinh 》 giả thì không thiên về cận chiến, đừng nói là hắn ta mà ngay cả mấy lão Luyện Khí sĩ Kim Đan gặp phải một đối thủ am hiểu về 《 võ kinh 》 , đặc biệt là ám sát cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Thông thường, bọn họ đối mặt với loại khiêu chiến như vậy sẽ nói: Quân tử động khẩu bất động thủ!
“Nếu Hạc huynh sử dụng phương pháp phù triện, e là không có cơ hội chiến thắng!”
Phương Thốn trực tiếp đánh đòn phủ đầu, sau đó hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạc Chân Chương, nói: “Trừ khi ngươi sử dụng một ưu thế khác!”
Hạc Chân Chương hít một ngụm khí lạnh: “Ta còn ưu thế khác?”
“Ừ!”
Phương Thốn gật đầu, nói: “Da mặt dày!”
Hạc Chân Chương nghẹn họng, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu nói: “… Cũng đúng!”


Hôm sau, ngày diễn võ bắt đầu, Luyện Khí sĩ đột nhiên phát hiện người được mời để đánh trống khai trận còn chưa gõ, trên Đài Diễn Võ có một nữ tử ngồi xếp bằng, đối diện với ánh sáng mặt trời, mặc một chiếc váy đỏ, kiều mỹ đáng yêu, là yêu nữ hôm qua muốn khiêu chiến với Hạc Chân Chương tên là Hồng Diệp Lĩnh…
“Yêu nhân này cũng thật nóng vội…”
“Ha ha, còn chưa bắt đầu đã lên đài ngồi rồi, gả chồng còn chưa vội được như vậy?”
“Thật sự, nếu không phải vì nàng ta xinh đẹp, ta cũng muốn cho nàng một bài học…”
Luyện Khí sĩ đều nhìn thấy và mang theo cảm giác về sự ưu việt đối với yêu loại Nhân tộc, bọn họ chậm rãi ngồi ngay ngắn dưới đài rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngay từ đầu còn nói chuyện nghiêm túc, nhưng sau đó có giọng cười đáng khinh phát ra.
Loại tiếng cười này là khi trống trận vang lên, sau khi chính thức bắt đầu diễn võ thì có một tiếng va chạm vang lên tới đỉnh điểm.
Quay lưng về phía mặt trời mọc, Hạc công tử Hạc Chân Chương của Lạc Thủy Tông ở Thanh Giang mặc một trường bào hồng đào nhẹ nhàng đi đến, chân dẫm lên một đóa đằng vân, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp với thư pháp và bức họa nổi tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc, dừng lại ở trên đài, cúi chào những đạo hữu ở tứ phía, bên cạnh hắn có lực sĩ có mặt từ sớm, một án kỷ nho nhỏ, một dọn đệm hương bồ và một số hộp mực.
Sau khi bày biện xong, mọi người ngạc nhiên phát hiện, trên đó thực sự chỉ có giấy và bút mực.


“Uây uây uây…”
“Đây là lôi đài diễn võ, Hạc công tử làm gì mà đem đồ đạc trong thư phòng dọn đến đây hết vậy?”
“Ha ha, đổi thành người khác thì ta cảm thấy hồ nháo, nhưng đối với Hạc công tử của Thanh Giang mà nói thì hoàn toàn phù hợp với thân phận của hắn!”
“Nói cho cùng, đây cũng là Hạc công tử của Tam Nhã Nguyên Thành…”
Mọi người trầm trồ khen ngợi tán dương, nhưng lại cũng có người kinh ngạc: “Tam Nhã Nguyên Thành là cái gì?”
“Cái này ngươi cũng không biết?”
Người này tỏ vẻ khinh thường, nhưng sau đó hưng phấn giải thích: “Tam Nhã Nguyên Thành chịu sự quản lý của Nguyên Thành, ba vị tiểu bối Luyện Khí sĩ phong lưu thanh nhã nhất chư quận chư tông bao gồm cả Hạc công tử, lưu luyến kỹ quán thanh lâu, yêu sách yêu rượu yêu mỹ nhân, đối với người khác thì phong lưu như vậy sẽ bị người đời gièm pha, nhưng hợp lại trên người Hạc công tử lại là một thói quen tao nhã, giống như lúc trước, yêu man hoành hành, cả sảnh đường chỉ có vài nữ tử thanh lâu dám bán rẻ tiếng cười, ai dám đứng lên đối mặt với đám yêu ma đó?”
“Cho nên, Hạc công tử được xưng là nhã sĩ chân chính cũng không sai nhưng chỉ đứng hàng thứ ba!”
“Vậy đứng hàng thứ hai là ai?”
“Xếp hạng thứ hai là công tử Mạc Tương Như của quận Bạch Trạch, người này sinh ra là đàn ông nhưng tâm hồn lại là con gái, thích nhất bôi son trát phấn, trang điểm còn tinh xảo hơn nữ tử, không biết có bao nhiêu nam tử của quận Bạch Trạch phải quỳ gối trước người ta đâu…”
“Ừ ừ ừ, người này đứng thứ hai, vậy người đứng thứ nhất là ai?”
Người này lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Người đứng thứ nhất mà ngươi cũng không biết? Đó là Phương gia Phương nhị công tử của Liễu Hồ…”
“Nghe đồn Phương nhị công tử tuấn mỹ vô song, thiên tư cao minh, kinh diễm cái thế, hiếm thấy nhất là hắn phong lưu nhưng không dính khói lửa phàm tục, phàm là những người đến từ Thanh Giang hoặc Liễu Hồ đều khen ngợi Phương nhị công tử, đặc biệt là trước khi hắn đến Thanh Giang, một mình hắn đi ngũ tông, khắc lưu niệm trên vách đá Lạc Thủy Tông, đến Vân Hoan Tông bẻ cành hoa làm kiếm, đánh bại những tiên tử chân truyền, nhưng không một tiên tử nào oán ngôn, ngược lại còn khen ngợi hết lời, cho đến nay, không biết có bao nhiêu nữ tử còn nói không phải Phương nhị công tử thì không gả đâu…”
“Chà, không hổ là người đứng đầu tam nhã…”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, tán đồng, mặc dù bên ngoài phụ họa nhưng bên trong lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Các ngươi nghe nói Tam Nhã Nguyên Thành chưa? Sao ta lại nghe nói là Tam Tao Nguyên Thành?”
“…”
“…”
“Các ngươi là Luyện Khí sĩ nhân tộc, biết mình sắp chết, sao còn muốn làm những chuyện hoa hòe loè loẹt như vậy?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất