Chương 595: Cấu Tứ Diệu Hoa
Yêu nữ Hồng Tiêu Nhi ngồi xếp bằng ở trên đài, lẳng lặng nhìn Hạc Chân Chương sắp xếp mọi thứ lên bàn, nhìn những người bên cạnh hắn ta đặt giấy và bút mực lên ngọc án, nhìn Hạc Chân Chương cầm quạt xếp trong tay, phong lưu phóng khoáng chắp tay thi lễ tứ phương, đôi chân mày xinh xắn của nàng ta cau lại, dường như không thể hiểu nổi.
“Đây là chuyện đương nhiên, sinh tử là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn!” Hạc Chân Chương cười trả lời rồi ngồi ở trước ngọc án, ngưng thần tĩnh khí, vạt áo tung bay.
“Không liên quan!” Yêu nữ Hồng Tiêu Nhi gật đầu, nói: “Ta chỉ muốn mạng của ngươi, không phải thanh danh của ngươi!”
Nàng nói, ngẩng mặt lên và mỉm cười với Hạc Chân Chương.
Hạc Chân Chương cũng mỉm cười chân thành với nàng ta rồi dời ánh mắt, nhìn xuống vòng eo thon gọn của nàng ta, vì nàng ngồi xếp bằng nên cơ thể vốn dĩ đã mảnh mai trông có vẻ càng thon thả hơn, nụ cười của hắn càng lúc càng sâu hơn nhưng không còn chân thành như lúc đầu…
… Dường như có gì đó khác lạ!
“Đáng chết!”
Yêu nữ Hồng Tiêu Nhi cảm thấy không vui, cảm giác như bị người khác chiếm tiện nghi.
Sắc mặt nàng ta trầm xuống, đột nhiên nhảy dựng lên, thân hình như một làn khói, đột nhiên biến mất tại chỗ, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị thì không còn nhìn thấy nàng ta đâu nữa, mắt thường chỉ nhìn thấy một vệt đỏ lướt qua, xuất hiện phía sau Hạc Chân Chương, sau đó một tia ngân quang mỏng manh quét thẳng về phía cổ của hắn.
“Phần phật…”
Không biết bao nhiêu người chấn động, lo lắng đứng thẳng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng màu tím lóe lên bên người Hạc Chân Chương nhưng hắn không kịp phòng thủ, vội vàng thiết lập mười mấy phù triện màu tím, trên phù có điện quang quấn quanh kết nối với nhau, trong nháy mắt bao quanh cả cơ thể hắn vào giữa…
Phù triện xuất hiện như điện quang hỏa thạch, nhưng có vẻ như đối với Yêu nữ Hồng Tiêu Nhi vẫn là chậm.
Khi phù quang xuất hiện, nàng ta đã rời khỏi vài chục trượng mà không hề bị ảnh hưởng gì, nhìn những phù triện có giá trị xa xỉ, uy lực kỳ tuyệt, trên mặt nàng ta cũng không lộ ra vẻ gì ngoài ý muốn, thay vào đó là mím chặt môi và mỉm cười, cơ thể phân chia thành bảy tám cái bóng khác nhau, một số lên trước, một số ra sau, một số bên trái và một số bên phải vây quanh Hạc Chân Chương.
…
…
“Yêu nữ này thật lợi hại…”
“Không tin được một nữ tử mềm mại như vậy lại có thủ đoạn như thế…”
“Người tu 《 thư kinh 》 gặp phải người thiện võ pháp thì không còn chuyện gì để nói, Hạc công tử đã chuẩn bị đầy đủ phù triện nhưng có vẻ như không chiếm thế thượng phong, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở cũng đủ chôn vùi mạng nhỏ…”
“Vậy làm sao để chống lại cái này?”
“Dù sao ta cũng đánh không được…”
“…”
“…”
Mọi người hoảng sợ nhưng Hạc Chân Chương vẫn lộ ra thần thái ung dung điềm đạm, tùy phù triện bay lung tung, hắn đem chúng bảo hộ ở xung quanh mình, còn hắn thì chậm rãi xắn tay áo mài mực, trải giấy Tuyên Thành, dùng cây chặn lại, sau đó chấm một lượng mực nước vừa đủ viết lên không trung, khe khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: “Muốn đánh bại ngươi thật ra rất dễ dàng. Một bài thơ là đủ rồi…”
Trong hư không truyền đến một nụ cười khẽ như ẩn như hiện, hiển nhiên là không coi trọng những gì hắn ta nói.
Nhưng Hạc Chân Chương chỉ khẽ lắc đầu rồi đột nhiên bật cười: “Rượu tới…”
Vừa nói, hắn ta vừa cầm một bầu rượu, đưa lên cao rồi rót rượu vào miệng.
Rồi sau đó hắn lại kêu to: “Thơ tới…”
Hắn đột ngột ném bầu rượu ra ngoài, vén tay áo lau miệng rồi múa bút viết vào giấy Tuyên Thành.
“Đào hoa ổ lý đào hoa am, đào hoa am lý đào hoa tiên…”
“Đó là gì?”
Phía trên lôi đài, lôi phù mà Hạc Chân Chương tế lên đang xoay quanh người hắn và xuất hiện tiếng kêu ầm ầm, lại thêm Hồng Tiêu Nhi cũng nhanh chóng bị giao động, tiếng gió nổi lên cũng vô cùng hỗn loạn. Nhưng ngay cả trong khung cảnh hỗn loạn với tiếng chói tai này mà tiếng ngâm thơ của Hạc Chân Chương vẫn vang vọng một cách kỳ lạ và cứ tản mạn truyền ra. Trên võ đài hỗn loạn này lại làm người ta có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của trái tim...
“Đào hoa ổ lý đào hoa am, đào hoa am lý đào hoa tiên...”
“Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ...”
“...Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền!”
(Dịch nghĩa:
Trong thành hoa đào có am hoa đào
Trong am hoa đào có tiên hoa đào
Người trồng cây hoa đào trong tiên hoa đào
Lại hái hoa đào trả tiền mua rượu.)
"..."
Tiếng ngâm nga tựa như ném đá, lập tức ném vào trong lòng chúng lão tu. Nhất là những người uống rượu ngâm thơ, thích thi từ văn nghĩa nhất kia, trong lòng họ hơi ngẩn ra theo bản năng.
"Thơ này không tệ..."
Người đầu tiên phản ứng là không tệ.
Không có cái phản ứng vừa nghe thi văn đã lập tức ngạc nhiên tưởng người trời đó. Trên thực tế, đa số người gặp được thi văn hay đều có phản ứng đầu tiên là chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, có vẻ khá hay, mà người cảm thấy không tệ thì tỉ mỉ phân biệt được trong vô thức, ánh mắt dần dần sáng lên, khi càng hiểu ra, càng cảm thấy trong mấy chữ le que này có nhiều bí ẩn, tuyệt vời không thể tả.
"Tốt tốt tốt..."
"Nào chỉ là không tệ, phải là thật đẹp thay..."
"..."
Lúc nhóm lão tu, hoặc là người đã nhận ra tự nhiên nảy sinh ý tò mò cùng tán thưởng ở trong lòng, bọn họ cũng nhìn thấy Hạc Chân Chương múa bút vẩy mực trên võ đài kia vừa cao giọng ngâm nga, vừa động tay rồng bay phượng múa, sau đó từng chữ từng chữ rơi trên giấy.
Mà khi những chữ viết này của hắn ta được viết xuống, pháp lực trên người dồi dào khó hiểu, hơi có mấy phần hào hứng ngất trời, giống như là lập tức thả lỏng hoàn toàn, trong lòng thông suốt, pháp lực cũng phun trào như linh tuyền, từng tiếng vang phần phật vang lên, phù triện quanh thân bị pháp lực của hắn ta đánh bay và khuếch tán ra ngoài. Thậm chí còn có nhiều đóa hóa đỏ rực bay lượn, như thể hoa đào lập tức nở rộ trong thiên địa.
"Vù..."
Bóng dáng yêu nữ Hồng Tiêu Nhi bị pháp lực kia ép tới mức vội vàng dừng một lát, suýt nữa bị pháp lực kích động này đẩy ngã.