Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 607: Binh khí của ta

Chương 607: Binh khí của ta


Đột nhiên ở phía xa có một tiếng động rất lớn làm cho mọi người giật mình, nhìn sang đã thấy mấy người mặc giáp chen chúc, trong đó có một mỹ nhân trẻ tuổi, đầu đội mũ đuôi phượng, người khoác hà thường, xung quanh còn có mấy cô bé cậu bé phấn điêu ngọc trác, mọi người đều thở phài một hơi, sau đó không tránh khỏi thảo luận xôn xao: “Ngay cả Nguyên Thần Vương phu nhân cũng tự mình đến xem trận chiến sao?”
Từ lúc đại tiên hội được tổ chức tại Nguyên Thành thì người của tộc Nguyên Thần Vương chưa từng lộ mặt.
Toàn bộ mọi chuyện đều giao cho tiên sứ Ngọc Cơ, tổng ngự của Nguyên Thành xử lý.
Nói như vậy trừ lúc ban đầu Phương nhị công tử xuất hiện làm cho Nguyên Thần Vương cười lớn ra, còn đây là lần đầu mà người thân cận của Nguyên Thần Vương xuất hiện một cách công khai, việc này không tránh khỏi làm người khác thấy tò mò.
Nhưng mà càng náo nhiệt thì mọi người lại càng tràn đầy mong đợi.
Ngay cả phu nhân của Thần Vương cũng đã xuất hiện rồi, trận chiến này sẽ náo nhiệt và đặc sắc như thế nào cơ chứ…

Cuối cùng, chỉ còn một khắc nữa là đến giờ ngọ, vị yêu sứ Nam Cương kia chậm rãi mở mắt.
Chỉ là một động tác mở mắt bình thường như vậy đã lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
“Soạt.”
“Soạt.”
“Soạt.”
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều như thủy triều mà nhìn về phía hắn.
“Sắp đến giờ rồi.”
Thanh Giác Yêu Vương của yêu sứ Nam Cương nhẹ giọng mà hỏi quan phát lệnh đứng bên cạnh lôi đài: “Phương nhị công tử đã đến chưa?”
Vị đang đứng bên cạnh lôi đài đã chủ trì nhiều trận đấu, cũng đã ghi chép lại nhiều chiến tích, đó chính là người của Vân Tiêu, nghe thấy lời ấy, liền khách khí mà nở nụ cười, rồi nói với Thanh Giác Yêu Vương: “Xem ra sứ giả đại nhân của Nam Cương nóng lòng rồi, không cần phải lo, Phương nhị công tử chắc chắn sẽ đến.”
Vị Thanh Giác Yêu Vương kia gật đầu rồi nói: “Đúng, hắn là đệ đệ ruột của tiên sư, sẽ không hèn nhát đến nỗi trốn không dám đến.”
Lời này vừa ra, những người nghe thấy lập tức chửi rủa.
“Ta phi, còn tưởng có người sợ Yêu tộc các ngươi nữa?”
“Còn chưa đến giờ nói trốn cái gì mà trốn, miệng thiếu đánh?”
Một tiếng chói tai vang lên: “Trốn cái bà nội ngươi ấy…”
“Soạt…”
Lúc này khắp nơi tràn ngập tiếng cười.
Giờ lôi đài diễn võ cũng được tổ chức mười ngày, nhiệt huyết của Luyện Khí Sĩ của Nguyên Thành nổi hừng hực, không còn sự nể sợ với Yêu tộc như trước kia, giờ ngược lại càng trở nên hung hăng, nghe thấy trận cười này, đến cả Tiên Sứ Ngọc Cơ ở trên tiên đài cũng không nhịn được mà nhíu mày, trước đây ông ta còn muốn cho hai bên mượn trận đấu lôi đài này để hòa hoãn tâm tình hai bên, để thống nhất được ý kiến, không ngờ lại đi đến bước này.
Bây giờ, đến ngay cả hắn cũng thấy khó chịu.
Hắn không có cách nào có thể đè ép được Luyện Khí Sĩ một phương, mà đối với bên Yêu sứ, hắn lén tự mình bái kiến thì người ta cũng không thèm gặp.
Không thể làm gì thì đi bước nào tính bước đó…

Mà đối mặt với sự cười nhạo của đám Luyện Khí Sĩ dưới lôi đài, sắc mặt của Yêu sứ Nam Cương không hề thay đổi.
Ngược lại trên mặt lại xuất hiện một cảm giác thoải mái mà người thường khó phát hiện ra.
Vốn dĩ vì phải thả ra tên quái vật này đã làm cho lòng hắn có chút khúc mắc, nhưng giờ nhìn thấy thái độ vô lễ này của Luyện Khí Sĩ Nguyên Thành thì hắn lại cảm thấy đối với những người vô lễ như vậy, thì nên dùng loại quái vật như vậy để đối phó…..
Thế là hắn chậm rãi đưa tay, ra hiệu với người bên cạnh.
Mấy lão yêu đứng bên cạnh sắc mặt đã tái xanh, đồng thời cùng nhìn nhau mà gật đầu một cái.
Sau đó tám vị lão yêu đồng thời đứng dậy, đạp gió là đi vào giữa lôi đài, sau đó đồng thời giơ tay lên.
Ầm một tiếng!
Yêu lực của tám người họ bắt đầu khởi động, có một chùm ánh sáng lớn xuất hiện giữa tám người, như là có vô số pháo hoa nở rộ trong chùm sáng kia, chói lóa mắt, nhưng lại biến hóa liên tục, trong chùm ánh sáng này thì hư không bắt đầu bị xé rách, sau đó bị chôn vùi từng chút một, tạo thành một lỗ hổng càng ngày càng lớn.
“Ồ…”
Bản lĩnh này thực sự là làm cho người khác kinh ngạc, những tiếng chửi rủa cũng đã thưa dần.
Sau đó ánh mắt của toàn bộ mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lỗ đen kia càng ngày càng to, đến cuối cùng đã tạo thành một thứ giống như cánh cửa, giây tiếp theo đột nhiên thấy được một tiếng ầm vang lên từ trong lỗ kia, có một vật màu đen bất ngờ đi ra khỏi đó.
Soạt!
Vật màu đen kia rơi xuống trên lôi đài, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, có thể thấy nó nặng đến mức nào.
Bạch ngọc thạch và những hoa văn bùa chú cấm pháp xung quanh lôi đài lại bị đập cho nứt thành hình mạng nhện.
“Đó là… lồng sao?”
Lúc này, vô vàn ánh mắt nhìn về phía vật màu đen kia.
Chỉ thấy vật kia vuông vức, cao thấp dài rộng tầm khoảng bốn trượng, bên trên còn có một tấm vải đen đang che phủ.
Có một làn gió điên cuồng thổi đến, cuốn một góc của tấm vải đen lên, lộ ra thứ màu đen kia.
Đó là một tấm vải đen che lồng sắt.
Trong nháy mắt mọi người trở nên vô cùng tò mò.
Lúc này là lúc mà người của Yêu tộc khiêu chiến với Phương nhị công tử, sao lúc này rồi mà lại triệu hồi một chiếc lồng ra.
Nhất là có một số người đã nhanh chóng phát hiện ra sau khi tám vị lão yêu triệu hồi ra cái lồng này, lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng, cứ như là gặp phải đại địch, khẽ lùi về phía sau vài bước, theo vị trí mà họ đứng thì có thể nhìn ra được họ đang bảo vệ Yêu tộc sau lưng, chủ yếu là đang bảo vệ Thanh Giác Yêu Vương, chỉ một động tác nhỏ đó đã làm cho mọi người tràn đầy nghi ngờ…
Họ đang sợ sao?

“Yêu sứ đại nhân, đây là…”
Quan phát lệnh trên đài cũng vô cùng nghi ngờ, chần chừ mà nhìn về phía Thanh Giác Yêu Vương đang ngồi.
“Cũng không có gì, chỉ là đối thủ mà tộc ta chuẩn bị cho Phương nhị công tử mà thôi.”
Đột nhiên Thanh Giác Yêu Vương nói một câu, sau đó khẽ nâng mắt lên: “Vị công tử đó đang ở đâu?”
“Chuyện này…”
Nghe thấy thế, quan phát lệnh cũng giật mình, đang nghĩ phải trả lời như thế nào thì thấy phía xa có một luồng ánh sáng mờ ảo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất