Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 610: Dạ Anh (2)

Chương 610: Dạ Anh (2)


Lẹt kẹt!
Ngay sau đó, cửa lồng cũng mở ra.
Hướng của cửa lồng, không nghiêng lệch, vừa vặn đúng về phía Phương Thốn.
“Soạt!”
Đứa trẻ trong lồng, nhìn cửa lồng mở ra, dường như thần sắc có chút kích động, cũng có chút sợ hãi, nó lặng lẽ, bò một bước về phía cửa lồng, thấy cửa lồng không bị đóng lại, cũng không hề rơi xuống hình phạt đáng sợ gì, nhất thời lá gan lớn hơn một chút, lại bò về phía trước hai bước, đã đến cửa lồng vẫn không thấy có gì thay đổi, kích động đến mức cả người đều run rẩy.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lồng.
Mà đứa nhỏ này, đang chậm rãi vươn tay ra khỏi lồng, rồilại sợ hãi rụt lại, giống như đang tránh né ánh mắt của mọi người.
Nhìn nó thật sự giống như không có uy hiếp gì, cho nên, tất cả mọi người theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau đó cũng đúng lúc này, đứa nhỏ bỗng nhiên kêu "òa" lên một tiếng.
Không cách nào hình dung được tiếng kinh hãi kia, nghe như một đứa trẻ đang khóc, nhưng tiếng khóc kia vô cùng chói tai, giống như vô số tia chớp lôi đình, cùng vang lên bên tai mình, một thân pháp lực, lại giống như hoàn toàn không có cách nào ngăn cản tiếng khóc này, để nó chui vào lỗ tai.
Mà một khắc sau, đột nhiên sợi xích trên cổ mở ra, đứa trẻ vọt ra ngoài.
Nó ở trên không trung, mở cái miệng rộng, hung hăng cắn về phía Phương Thốn.
Nó vừa lao ra khỏi lồng, nhảy đến giữa không trung, cả thiên địa bỗng chốc liền tối đen.
Bóng tối bao trùm nhân gian!
Vốn là giữa ban ngày nhưng bất ngờ màn đêm lại buông xuống.
Đó không phải là ảo giác, bởi vì nếu như là ảo giác, thì nhiều nhất cũng chỉ là ảnh hưởng đến những Luyện Khí Sĩ có tu vi thấp, nhưng nếu đổi lại là trong con mắt của những đại Luyện Khí Sĩ có tu vi cao như Nữ Thần Vương hay là Thanh Giác Yêu Vương, Tiên sử Ngọc Cơ thì tất cả những ảo giác này chẳng qua cũng chỉ là những trò ảo thuật nhỏ nhặt mà thôi.
Nhưng thực tế, trong mắt họ bây giờ, cả đất trời này cũng đã trở thành đêm đen.
Không thể hiểu được, đúng là khó hiểu như cách người bình thường không thể nào hiểu được sao đột nhiên ngày biến thành đêm đen.
“Soạt!”
Trong khi tất cả các Luyện Khí Sĩ đều kinh ngạc, thì Phương Thốn lại cảm thấy trước mặt mình đột nhiên âm u lạnh lẽo.
Chỉ trong phút chốc, Dạ Anh nhe răng ra cười toác đến mang tai, lao đến trước người hắn.
Tốc độ đó nhanh đến mức dường như trực bỏ qua quá trình trung gian, trực tiếp xuất hiện đến trước mặt hắn, nhưng điểm mấu chốt chính là bởi vì màn đêm xuất hiện trong phút chốc, Phương Thốn cảm giác dường như thân thể của mình mất đi khả năng di chuyển, màn đêm bao phủ khắp bầu trời, giống như là thực chất, hay nói cách khác là hoàn toàn bị Dạ Anh kiểm soát, bản thân đang ở trong màn đêm, không khác gì là rơi vào sự kiểm soát của đối phương.
Vào lúc này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Anh lao vào mình.


“Kết thúc rồi…”
Khi nhìn thấy Dạ Anh lao ra khỏi cái lồng sắt, lao về phía Phương Thốn.
Dưới tiên đài, giữa một đám người không đáng chú ý, có một người mặc áo màu lục, hình như chỉ là một thanh niên bình thường, cũng khẽ cười, hơi cúi thấp đầu, dường như hắn đang cười, lại có vẻ như đang kích động: “Cho dù ngươi xảo trá thế nào, thông minh đến đâu, khi đối diện với sự tồn tại không cách nào lí giải được thì cũng chỉ có xui xẻo, cho dù có chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu thì khi đứng trước những tên quái vật Dạ tộc này, cũng đều là không đủ…”
“Có lẽ vị Nữ Thần Vương đó đã chuẩn bị cứu người nhỉ?”
“Chỉ đáng tiếc, nếu như trước đây chưa từng khiêu chiến với Dạ tộc, dù cho có là Thần Vương thì cũng không làm gì được…”
“Thật không biết liệu có phải ý trời hay không khi hai huynh đệ nhà họ Phương đều bị tiêu diệt dưới tay Dạ tộc…”
“…”
Trong tiếng cười thầm, hắn dường như đã đưa ra phán quyết về số mệnh của Phương Thốn!
Bởi vì hắn hiểu quá rõ về Dạ Anh, vì vậy hắn mới cho rằng trận chiến hung hãn này không còn nằm ở quá trình giao chiến giữa hai người nữa.
Kết quả này, sớm đã được quyết định ngay khi Dạ Anh xuất hiện.


“Quái vật!”
Khi Phương Thốn đang nhằm thẳng vào Dạ Anh lao tới, đột nhiên trong lòng đưa ra một kết luận.
Đứa trẻ trong cái lồng này, dù là tốc độ hay là sắc đêm dị thường, hay là khí cơ trên người thì đều vượt quá lẽ thường, đương nhiên sự tồn tại như vậy sẽ không thể nào là người được, nhưng mà nói hắn là yêu thì không bằng nói hắn ta thực ra là một con quái vật.
Phương Thốn gần như đưa ra kết luận rằng nếu như đổi lại là người khác giao chiến với Dạ Anh, thì sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Nhưng cũng thật may, mình vẫn là mình.
May mà mình đã mở ra ngũ phiến môn!
Vào lúc Dạ Anh lao đến, thân thể bị đêm đen giam cầm, nhìn như trong chớp mắt không thể động đậy được, đột nhiên Phương Thốn nhướng mày, tâm niệm quay ngược, dẫn động pháp lực hóa thành bàn tay vô hình, nhanh chóng kết thành vô số ấn ký trước người mình, pháp lực vô hình đan xen vào nhau, ma binh bao phủ khắp bầu trời bất ngờ lộ rõ, từng mảnh từng mảnh một từ trên trời rơi xuống.
Thần Minh Bách Binh!
Pháp cấm này thi triển quá nhanh chóng, vừa xuất hiện đã lan rộng trên khắp nơi.
Dường như đến cả Dạ Anh cũng giật mình, đột ngột nhảy người lên, hơi chệch sang bên trái rồi lùi ra xa một chút.
Thần Minh Bách Binh của Phương Thốn bình thường chính là bất ngờ xảy ra, người thường khó mà né tránh được, trước đây trên Ô Nha Sơn, Phương Thốn chỉ là Trúc Cơ, nhưng một khi phát huy ra thì ngay đến cả khuyển ma Cảnh giới Kim Đan cũng không tránh được, bây giờ tu vi của Phương Thốn đã tiến bộ, uy lực của thần thông cũng càng trở nên lớn mạnh, một khi xuất hiện, sẽ ngay lập tức bao trùm cả một vùng, người ngang cấp cũng tuyệt đối khó mà tránh được.
Nhưng Dạ Anh này lại có vẻ vô cùng nhàn hạ thoải mái, chỉ một ý niệm đã tránh ra.
Thậm chí nói nó bị sợ hãi, cũng không phải bị loại cấm thuật này làm cho sợ hãi mà là trong tình huống này Phương Thốn vẫn còn có thể thi triển pháp thuật nên nó mới tránh ra, đồng thời muốn quan sát hành động tiếp theo của Phương Thốn sau đó mới đưa ra quyết định!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất