Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 615: Yêu ma công thành (2)

Chương 615: Yêu ma công thành (2)


“Đây là thủ đoạn của người Phương gia?”
“Loại trò đùa thế này… Không, núi kiếm như vậy hẳn không phải là trò đùa mà là hoang đường? m hiểm? Nhưng dù nói thế nào đi nữa, đây không phải là dáng vẻ một Luyện Khí Sĩ chân chính nên có, cho dù là tu hành hay diễn võ trên lôi đài, sao lại không nghĩ biện pháp thi triển năng lực bản thân, tăng tu vi bản thân lên mà ngược lại đi mượn vật ngoài thân để ức hiếp người khác?”
“Đáng ghét nhất là thủ đoạn như vậy mà lại có thể chém chết Dạ Anh?”
“Đó là bản thân mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra…”
“Thật đáng tiếc, ngay cả một tia bọt nước cũng không tóe lên mà đã chết rồi?”
“…”
Lúc này không thể nào dùng ngồn từ diễn tả được cơn tức giận trong lòng hắn ta, bởi vì hiện giờ Phương Thốn đang đứng trên đài mà Thanh Giác Yêu Vương lại vô thức liên tục nhìn về phía đằng sau mình, Phương Thốn giống như cố ý vô tình quay đầu nhìn, trên mặt dường như có nụ cười đắc thắng, lập tức đâm sâu vào mắt hắn ta.
“Đáng giận, thật sự quá đáng giận…”
“Hừ, người Phương gia cho rằng bọn họ đã nắm trong tay tất cả mọi chuyện nên ở đó dương dương đắc ý sao?”
Người thanh niên mắc áo xanh mặt không biểu tình, nhưng trong miệng lại truyền đến một tiếng lạch cạch rất nhỏ.
Ánh mắt hắn hiện lên một chút âm lãnh: “Cũng may ta không chỉ chuẩn bị những thủ đoạn này…”
“Còn ngươi, cũng hẳn là lập tức không cười được nữa đâu…”
“…”
“Đó là ai vậy?”
Lúc này, phía trên lôi đài, trong lòng Phương Thốn cũng đang lẳng lặng suy nghĩ.
Từ lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Thanh Giác Yêu Vương, hắn lập tức đoán được đó là người mà hắn dự liệu, bây giờ hẳn là đang ngồi dưới lôi đài, nếu đúng như hắn đoán, người muốn mạng hắn chính là người đó, mà người chuẩn bị quái vật như Dạ Anh đến làm đối thủ của hắn không ai khác chính là người kia, hoặc là nói, người ở sau lưng hắn mới là người ở trong triều đình, âm thầm thúc đẩy việc Yêu tộc đàm phán hòa bình với con người.
Dựa vào ánh mắt của Thanh Giác Yêu Vương, hắn lập tức xác định được đại khái phương hướng của người đó.
Chỉ là khoảng cách quá xa, lại có quá nhiều người, nhìn về một phía cũng có gần trăm người.
Cho nên, hắn cố ý mỉm cười nhìn về hướng đó một lần nữa, hắn muốn chọc giận đối phương, để xem có thể nhờ vào đó mà tìm ra được người kia hay không.
Chẳng qua, thời gian ngắn ngủi nên nên cũng không dễ tìm.
Sau một hồi mạch nước ngầm đang âm thầm phun trào, ai cũng đều có suy nghĩ riêng, đột nhiên trên lôi đài xuất hiện một quang hoa, quang hoa đó giống như kiếm quang, dao động trong không trung, như muốn tạo thành một lỗ hổng giữa hư không, vô cùng bất ngờ.
“Bá!”
Không biết có bao nhiêu người nhìn thấy kiếm quang lập tức chấn động, nhanh chóng đứng dậy.
Đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang như thế, lại cách Phương nhị công tử gần như vậy làm người ta không khỏi liên tưởng đến một ít chuyện đáng sợ.
Tại vì tu vi của kiếm quang quá cao nên nhất thời khiến người ta không phản ứng kịp.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, họ nhìn thấy kiếm quang xuất hiện không chém loạn xạ, mà nơi kiếm quang chém vào trong hư không bỗng nhiên có một người ngã xuống, người đó hét lên, thiếu chút nữa rơi xuống nơi bị rải đầy phi kiếm trên lôi đài, vất vả lắm mới khống chế được chân tay vụng về, sau đó kinh hãi hét lên: “Đây là đâu?”
Sau một tiếng kêu to, hắn liền nhảy dựng lên, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh: “Phương nhị công tử ở đâu?”
Sau đó, hắn nhìn thấy Phương Thốn đứng cách mình không xa thì lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nhưng bên trong ánh mắt kinh hỉ vẫn còn sót lại sự kinh ngạc đan xen giận dữ, hắn chạy về phía Phương Thốn, hét lớn: “Phương nhị công tử, không xong rồi, có… Có yêu ma lợi hại vọt vào Liễu Hồ, đánh vào Phương gia các người, Phương lão gia tử và Phương phu nhân… Bị bọn họ bắt đi rồi…”
“Cái gì?”
Câu nói bất thình lình khiến tất cả mọi người trên lôi đài đều kinh hãi.
Trong đó, đặc biệt là các đồng học của trường của hắn ở thành Liễu Hồ là lo lắng nhất, bọn họ nhìn kỹ lại nhận ra người rơi xuống từ hư không bị xé rách kia, không phải ai khác mà chính là bạn học năm đó của hắn ở thư viện Bạch Sương Liễu Hồ, tên là Nhiếp Toàn, từ sau khi rời khỏi thư viện, bọn họ ai đi đường nấy, năm người Nam Sơn Minh, Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi nhập tông môn, Vũ Thanh Ly theo Phương Thốn đi Thủ Sơn Tông, còn Nhiếp Toàn thì dựa vào quan hệ của gia đình mà vào Tập Yêu Ti.
Không ngờ hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây, bạn cũ gặp lại.
Nhưng càng không ngờ là hắn vừa xuất hiện liền mang đến một tin tức như vậy.
Yêu ma xâm chiếm Liễu Hồ?
Thậm chí… Bắt đi nhị lão Phương gia?


Phương Thốn nghe được tin tức này, sắc mặt biến đổi, gương mặt càng thêm lạnh lùng.
Thân hình rung động, hắn đi tới bên người Nhiếp Toàn: “Thật?”
Nhiếp Toàn thở hổn hển xác nhận: “Vô cùng chính xác, bỗng nhiên có yêu ma đánh vào Liễu Hồ, Bạch thành chủ cùng các tọa sư ở viện chủ thư viện cùng với thần tướng Tập Yêu Ti cùng ra tay ngăn cản nhưng không ngờ những yêu ma đó quá mức mạnh, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn nên đã để bọn chúng đánh vào Liễu Hồ, bất ngờ hơn là những yêu ma đó đi thẳng đến Phương phủ, la hét cái gì mà ‘con nợ cha trả, lấy mạng đền mạng’, đúng lúc gặp nhị lão ở cạnh cửa phủ, chớp mắt đã bị bọn họ bắt đi rồi …”
“Ta vừa thấy không ổn, lập tức kêu tô để tìm cách báo tin cho ngươi, nhưng không ngờ vừa chạy đến, đột nhiên có một kiếm quang lao tới, còn chưa kịp phản ứng lại đã đến nơi này rồi, trong tai chỉ nghe được một thanh âm, nói là muốn đưa ta đến đây tìm ngươi… Ta cũng không biết sao lại thế này, nhưng đúng là vừa mở mắt liền nhìn thấy ngươi, đây đây đây… Đây là chuyện gì vậy?”
“…”
Chúng tu ở xung quanh, không biết có bao nhiêu nghe được lời này, lập tức thần sắc kinh sợ.
Bọn người Tổng Ngự và Tương Thủ triều đình Nguyên Thành nghe thấy đều là sắc mặt đại biến, giữa lông mày hiện lên một tia tức giận.
Không đợi bọn họ lên tiếng, người bên cạnh đã hiểu ý trong chốc lát biến mất rất nhiều.
Ai cũng lớn chuyện rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất