Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 623: Ôn Nhu Hương

Chương 623: Ôn Nhu Hương


Ở phía đối diện án kỉ là một yêu cơ đang đợi họ chọn, ăn mặc lòe loẹt.
“Thịt không ăn được, rượu cũng không ngon!”
Phương phu nhân hất thịt và rượu trên án kỉ đi xuống, mắng to: “Thứ này dành cho người ăn sao? Bổn lão gia… Không, bổn phu nhân muốn ăn thịt, muốn ăn Tế Thiêu Ngũ Hoa, vừa béo lại vừa có nạc, rồi dùng nước suối hầm thịt với nguyên liệu nhân sâm quý giá, chúng ta chỉ ăn hai má thịt mà thôi, còn lại không cần, rượu phải là hoa lê trắng được ủ trong ba mươi năm, không được nhiều, cũng không được thiếu!”
“Nếu không có, ta tuyệt thực, đói chết ở đây!”
Tiểu yêu ở bên cạnh phụ trách hầu hạ suýt khóc.
“Những yêu cơ này cũng không được!”
Phương lão gia tử ở bên cạnh cũng tức giận, cầm giày đập tới: “Yêu cơ yêu cơ, yêu cơ phải có chút sức mạnh, thượng phẩm hoa yêu, trung phẩm hồ yêu, hạ phẩm xà yêu, ngươi hiểu hay không? Con mẹ nó, ngươi bắt mấy con gấu đen tới lừa dối lão tử, bộ ngươi cho rằng lão tử không biết nhìn hàng sao? Mau cút đi, mang hoa yêu tới cho ta, phàm là một người không hài lòng, ta liền ăn … Ta liền đâm đầu chết tại đây!”
Ông ta nói rồi chỉ vào khối đá lớn bên cạnh, hiên ngang lẫm liệt uy hiếp.
Lần này, nhóm tiểu yêu hoảng sợ phát khóc…
Mà Phương lão gia và Phương phu nhân đắc thắng liếc nhau, âm thầm cười đắc ý.
“Thông minh chứ?”
“Hai chúng ta, một người muốn uống rượu ăn thịt, một người muốn mỹ nhân, không phải rượu thịt và mỹ nhân, tất cả đều có sao?”
“Thứ hấp dẫn người của Ôn Như Hương là rượu ngon và mỹ nhân…”
Vu Kiều chưởng quỹ cười nịnh nọt, giới thiệu mấy vị thiếu gia: “Say rượu nằm ngủ trên đùi mỹ nhân là chân lý của Ôn Như Hương!”
Lần này bọn họ tới thâm nhập vào địa bàn của đối phương, khắp nơi hung hiểm đương nhiên không thể dựa vào tu vi mạnh mẽ chui vào, sợ rằng gộp tất cả tu vi của Phương Thốn, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, Nhiếp Toàn, Vân Tiêu cũng không phải đối thủ của Yêu Vương, người ta là thuộc hạ dưới trướng Yêu Tôn, tùy tiện chọn một đại Yêu Vương đến đây thì cũng đủ làm bọn họ bị thương…
Cho nên, bọn họ lấy thân phận là một thương đội.
Chưởng quỹ thương đội tên là Vu Kiều, là một lão chưởng quỹ quanh năm chạy đến Nam Cương, mặc dù tu vi không cao, chỉ miễn cưỡng ở Bảo Thân Cảnh nhưng lại quen cửa quen nẻo, biết rõ địa hình, một chưởng quỹ như vậy, đương nhiên Phương Thốn cũng không biết nhưng cũng may, Lâm Cơ Nghi lại biết.
Thậm chí, Vu Kiều chưởng quỹ cũng không biết thân phận đám người Phương Thốn, hắn ta chỉ quen Lâm Cơ Nghi.
Nhưng vì Lâm tiên sinh dặn dò phải hầu hạ cho tốt nên hắn cũng không dám chậm trễ, ân cần hầu hạ suốt chặng đường.
Ngày thường, hắn chỉ bận chuẩn bị trước sau ở bên ngoài, không được triệu kiến thì không dám lên thuyền pháp.
Nay thấy sắp đến Ôn Như Hương nên hắn mới tiến vào thỉnh an, giới thiệu phong thổ.


“Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin, đây là Nam Cương!”
Phương Thốn đứng trên thuyền pháp trong tay cầm chiếc ô màu đen dường như dùng để chắn ánh nắng thiêu đốt, ánh mắt nhìn xuống thuyền và không khỏi thở dài, trước khi đến Nam Cương, hắn chỉ biết Ôn Như Hương là một vùng man rợ ở Nam Cương, quần tụ yêu ma, ăn người uống máu, nhưng bây giờ tiến vào Nam Cương, mọi thứ được quét dọn sạch sẽ, lầu các cao lớn, đình đài tọa lạc, thực sự là một nơi phồn hoa khó có được.
Vu Kiều chưởng quỹ cười nói: “Chắc công tử không biết nơi này còn chưa được xem là Ôn Như Hương chân chính, nó chỉ là dã thành hoang vu nằm ở ngoại ô mà thôi, Ôn Như Hương còn cách hướng nam một trăm dặm nữa mới tới, hơn nữa, hiện giờ là ban ngày nên có không cảm nhận gì quá lớn, vào ban đêm, khi những chiếc đèn lồng được thắp sáng, yêu cơ lắc lư, oanh ca yến hót, đàn sáo cổ nhạc mới gọi là náo nhiệt khiến người khác khó quên!”
“Còn khu Hồng Đăng kia …”
Phương Thốn cười thầm trong lòng: “Chưởng quỹ hay đến đây lắm à?”
Chưởng quầy lập tức ngượng ngùng, nói: “Đã là nam nhân thì ít nhiều gì cũng có chút…”
“Ha ha, chưởng quỹ tự đi đi, tới địa giới gọi chúng ta là được rồi!”
Phương Thốn cười một tiếng rồi để chưởng quỹ tự đi, mà chưởng quỹ cũng không nói nhiều, hắn cáo từ rồi lui xuống, bình thường hắn cũng không hiếm thấy những công tử nhà giàu nghe nói thanh danh của Ôn Như Hương, đi từ rất xa tới để trải nghiệm nên cũng không thấy kỳ quái.
Nếu đã tới rồi thì nên trải nghiệm một phen.
Phía trên thuyền pháp, mọi người đã chuẩn bị xong, bây giờ thấy khoảng cách đến Ôn Như Hương chỉ còn một trăm dặm, nhìn cảnh tượng xung quanh đây cũng có thể đoán được khung cảnh hưng thịnh của Ôn Như Hương, Phương Thốn cùng với đám người Vân Tiêu, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly ngồi thương lượng với nhau nhau, bọn họ tới đây để giải quyết chuyện yêu đan nên không đi trải nghiệm, vậy thì phải giải quyết như thế nào?
Có điều, nếu đã muốn ddi vào trải nghiệm, vậy thì không thể không coi trọng một chút được.
“Đến Ôn Như Hương tới, chuyện đầu tiên cần làm là không để người ngoài cảm thấy chúng ta là tay mơ!”
Phương Thốn cười rồi nhìn Hạc Chân Chương, nói: “Hạc huynh, ngươi có cao kiến gì?”
Hạc Chân Chương đã sớm nóng lòng hoa tay múa chân suốt dọc đường đi, lúc này thấy Phương Thốn hỏi cũng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Sao ngươi lại hỏi ta những chuyện như thế này, lão Phương, ngươi còn giống một cao thủ hơn ta…”
“Ta chỉ phô trương thanh thế mà thôi!”
Phương Thốn cười nói: “Nói về dạo kỹ viện thì Hạc huynh vẫn là sóng sau đè sóng trước, có kinh nghiệm!”
Hạc Chân Chương liên tục xua tay: “Sao có thể, sao có thể, ngươi là tiền bối, vĩnh viễn đều là tiền bối…”
Tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng hắn lại nhịn không được lên tiếng: “Nhưng mà, vẫn phải cẩn thận một chút, đi ra ngoài phải thông minh, phải kiệm lời, hầu bao lúc nào cũng phải phồng lên nhưng không để làm cho người ta cảm thấy mình khoe tiền, nói năng khéo léo, không được làm cho người ta cảm thấy mình thô lỗ, nhất là đối với các tỷ muội trong lâu, phải như si tình, trọng tình vừa chân thành một chút mới tốt…”
“Ngươi ngươi…”
Những người khác còn đang tiêu hóa thì Nhiếp Toàn ở bên cạnh nhịn không nổi nữa, từ trước đến nay hắn rất ngốc, lúc trước bị một đạo kiếm quang đánh đến Nguyên Thành, hắn vội vàng báo tin cho Phương Thốn, không ngờ áp lực lại khiến Phương Thốn nảy ra một kỳ chiêu khác, bên ngoài nói là đi đến núi Vấn Thiên nhưng lại âm thầm đến Nam Cương, đi tới Nam Cương lại không vội làm việc lại đi lăn lộn vào kỹ viện…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất