Chương 624: Ôn Nhu Hương (2)
Đặc biệt là Hạc Chân Chương còn bàn luận những thứ hắn nghe đến ngu người: “Trước kia ngươi ở Liễu Hồ không phải như thế sao …”
“Lão Nhiếp, mỗi ngày ngây người ở Liễu Hồ đều sắp thành kẻ ngốc rồi, lần này ra đây phải đi theo tăng thêm kiến thức…”
Hạc Chân Chương ôm lấy hắn, cười nói: “Lần này tới trấn Ôn Nhu cũng là dịp để ngươi học tập…”
Nhiếp Toàn càng thêm ngu người: “Sau khi vào tông môn, các ngươi học được cái gì?”
“Hạc huynh đã nghiên cứu rất kỹ, vậy thì chúng ta sẽ làm theo những gì hắn nói…”
Phương Thốn cười nói: “Đợi đến nơi rồi thì thay quần áo bình thường, mỗi người đeo một hầu bao lớn, nhưng phải giấu kỹ tu vi…”
“Không cần không cần…”
Hạc Chân Chương cười nói: “Phương nhị công tử không hiểu rồi, thân phận như ngươi không cần đeo hầu bao mà để cho hạ nhân đeo …”
Phương Thốn ngay lập tức liếc nhìn Hạc Chân Chương.
Nghe bọn hắn nói chuyện vui vẻ, Vân Tiêu ở bên cạnh không kìm được nữa, xen vào nói: “Hạc huynh nói lời này đúng là lời của người thạo nghề, nhưng đó là ở Đại Hạ, còn chúng ta tới Nam Cương rồi, phong tục khác nhau, điều quan trọng nhất là người ta không xem trọng túi tiền của ngươi, bởi vì nơi này căn bản không thu tiền, mà có thu cũng cực kỳ rẻ, vì vậy điều đầu tiên phải có một thân hình cường tráng, càng cường tráng càng tốt, càng được hoan nghênh, cho nên trước khi mọi người đến mấy chỗ này phải uống một vài viên bồi bổ tinh hoàn …”
“Còn nữa, tới đây rồi cũng không cần che giấu tu vi, hoàn toàn ngược lại, bọn họ hoan nghênh tu vi cao, tu vi càng cao thì càng nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc, có một số Luyện Khí Sĩ tới đây còn được Yêu Vương tự mình tiếp đãi, đương nhiên, chúng ta đi làm chính sự nên không thể làm gì quá lố dẫn đến sự chú ý của bọn họ, nhưng nếu tu vi ở dưới Kim Đan thì bọn họ cũng không quan tâm lắm…”
“Trên thực tế, vốn dĩ Kim Đan không được chú ý lắm…”
“Ngoài ra, yêu cơ ở Nam Cương có ba cấp bậc không thể không biết, đứng đầu là hoa yêu hay còn gọi là thượng phẩm, dung mạo tuyệt đỉnh, tiếp theo là hồ yêu, cấp bậc trung phẩm, tuyệt sắc ở thanh hầu, thổi kéo đàn hát đều tuyệt đỉnh, cấp bậc cuối cùng hay được gọi là hạ phẩm thì có xà yêu, nổi trội ở eo mềm chân dài, tà mị thiên thành, dựa vào tu vi và thân phận giả của chúng ta thì chẳng khác gì thế gia công tử bí mật đến đây tìm hoan mua vui, nhãn lực cảnh giới không thể quá thấp, nếu có được thượng phẩm thì là tốt nhất, nếu được trung phẩm thì cũng không sao, còn hạ phẩm thì chỉ miễn cưỡng phù hợp thân phận mà thôi, nhưng nếu cho ngươi chọn yêu nữ khác thì phải cẩn thận…”
“…”
“…”
Hắn thao thao bất tuyệt nói xong, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì bên trong khoang thuyền, năm người nam nhân một con vẹ, mười hai đôi mắt đều nhìn hắn chằm chằm, thật may là tiểu hồ ly đang ở cách vách luyện chữ.
“Chuyện gì vậy?”
Vân Tiêu đỏ mặt, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Không phải các ngươi nói nhập gia tùy tục sao!”
“Bội phục bội phục…”
Tất cả mọi người đều thở dài chắp tay, ngay cả Vũ Thanh Ly cũng có chút cảm khái.
“Ha ha, cũng may năm đó ta từng ngu người ở đây một khoảng thời gian…”
Vân Tiêu cũng vui vẻ đứng dậy, chắp tay với mọi người, tiếp tục nói: “Cho nên, tới Ôn Như Hương rồi, chúng ta…”
…
…
Chẳng mấy chốc, màn đêm ở Ôn Như Hương buông xuống hiển hiện trước mặt mọi người.
Vu Kiều chưởng quỹ đưa tiểu nhị đến dỡ hàng hóa, còn đám người Phương Thốn thì được sắp xếp tại khách điếm, sau đó đám người này cải trang giả dạng, ép tu vi xuống dưới Kim Đan, thay áo mỏng, phe phẩy quạt, trong lòng chờ mong, từ từ bước vào nơi được sánh ngang với tiên cảnh trong truyền thuyết, khi bước trên đường, ai nấy đều ngẩn ngơ.
Đèn màu khắp nơi, bốn hướng ca cơ, tuyệt diễm sắc, tà váy bay bay, hoa cả mắt…
“Cho nên nói…”
Hạc Chân Chương nuốt mấy ngụm nước miếng, gian nan nói: “Nơi này là thiên đường sao?”
Những người khác cũng không khá hơn hắn ta bao nhiêu, ngay cả Phương Thốn cũng ngây người.
Vân Tiêu cảm khái hoài niệm, sau đó nghiêm túc hỏi một vấn đề: “Chúng ta chỉ tra xét, hay là…”
Phương Thốn “lẹp xẹp” một tiếng, khép cây quạt lại, cười nói: “Đêm nay có thể buông thả.”
Mọi người đều kinh ngạc, sau đó một nụ cười bất thiện dần lộ ra trên gương mặt họ.
…
…
Lúc này cũng có một con thuyền pháp chậm rãi đi đến núi Vấn Thiên từ Nguyên Thành.
Thuyền pháp cố ý đi cực chậm, trên đường đi dường như rất cẩn thận, bên ngoài thuyền pháp có vài Luyện Khí Sĩ, ánh mắt lúc nào cũng cảnh giác quét tứ phía, trên đầu thuyền là Tiểu Từ tông chủ, còn ở sau thuyền pháp là hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch.
Chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng Phương nhị công tử ngồi trong khoang thuyền lại là hai vị nữ tử.
“Đây chính là đi núi Vấn Thiên cứu người, cũng không biết nơi đó có bao nhiêu yêu ma lợi, kẻ có ý đồ xấu đang chờ ở đó, Phương nhị công tử lại yên tâm giao chuyện lớn như này cho hai nữ tử chúng ta, còn không cho chúng ta mời nhiều người giúp đỡ…”
Mộng Tình Nhi cảm khái rồi nhìn Mạnh Tri Tuyết cười nói: “Mạnh sư tỷ, ngươi nói xem, xong việc này Phương nhị công tử sẽ cảm tạ chúng ta như thế nào?”
“Vốn là cứu người sao lại đợi người ta cảm tạ?”
Vẻ mặt của Mạnh Tri Tuyết từ lúc lên thuyền pháp chưa hề thả lỏng, nàng trầm giọng nói: “Phương nhị công tử giao cho chúng ta nghĩ cách cứu song thân của hắn chứng tỏ hắn rất tín nhiệm chúng ta, hơn nữa, hắn không tới chứng minh hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu ta đoán không sai thì lúc này hắn đã thâm nhập vào đầm rồng hang hổ, còn hung hiểm gấp trăm lần so với chúng ta …”
Đường núi hiểm trở gió thổi, Yêu Cơ gầy, cầu nhỏ nước chảy, kim tơ trà dại.
Thực sự không tưởng tượng được, bên trong Ôn Như Hương còn có phong cảnh ưu nhã bực này, kiến trúc lầu vừa tinh xảo lại thanh tao.
Phương Thốn đã sớm đến lương đình, một vị tiểu yêu nữ nhìn khuôn mặt còn non nớt hơn tiểu hồ ly một chút đang hầu hạ hắn uống trà, không biết điểm tâm là tay nghề ở đâu, vừa thưởng thức liền cảm thấy trình độ rất điêu luyện, chắc là một đại sư phụ được nhân tộc mời đến, trà thì là đặc sản của Nam Cương, nếu như chuyển đến Nguyên thành giá bán chắc chắc sẽ không rẻ, mà ở nơi này không cần trả tiền.
"Đến châm một điếu thuốc cũng có phục vụ hầu hạ chu đáo như thế, Ôn Nhu Hương này đúng là một nơi tuyệt diệu..."
Phương Thốn uống cạn một chén trà nhẹ nhàng than thở.