Chương 626: Thủ đoạn phi thường (2)
"Cho nên Nam Cương gấp gáp muốn đàm phán hòa bình với Đại Hạ cũng không có gì kỳ quái, bây giờ người tới Ôn Nhu Hương vẫn chỉ là người của các tiểu quốc xung quanh, hoặc là một số người dân Đại Hạ tự mình chạy tới đây, nhưng nếu như hai bên kí hiệp nghị, cửa khẩu mở rộng, ai nào biết sẽ có bao nhiêu người không chịu được dụ hoặc của nơi này, cho dù là mất mạng cũng muốn chạy đến cái Ôn Nhu Hương này nếm thử tư vị?"
Vân Tiêu nói, chẳng biết từ lúc nào sắc mặt đã từ hớn hở trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt quét qua đám người trong sân, nói: "Không nói người khác, nói các vị ở đây đi nếu được lựa chọn, đồng ý sống dưới sự cai trị của Đại Hạ ta, khai khẩn ruộng hoang vất vả cần cù cả đời, hay là muốn ở trong Ôn Nhu Hương Nam Cương, mơ một giấc mộng đẹp sống qua ngày?"
Bầu không khí bỗng nhiên có chút bị đè nén lại.
Đám người trong sân đối mặt với vấn đề này, lại không biết trả lời thế nào.
Còn Vân Tiêu dừng một lát sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, nói: "Đây chính là chỗ mà dọc theo con đường này ta nghi ngờ nhất, ta biết Phương huynh là vì giải quyết vấn đề Ôn Nhu Hương, thế nhưng ta đi dạo quanh Ôn Nhu Hương một lượt, biết cái này căn bản là không có cách nào giải quyết, người có chân, ngươi không cách nào không cho bọn họ chạy tới đây, vĩnh viễn cũng không thể phòng ngừa những yêu đan này xuất hiện…"
"Cho dù ngươi hủy Ôn Nhu Hương, đập nát bét nó, bọn họ còn có thể xây dựng lại!"
"Ngươi giết sạch Yêu Cơ nơi này, trong khoảng thời gian ngắn lại sẽ có một nhóm Yêu Cơ khác đến, ở Đại Hạ ta những Yêu Cơ này muốn trộm khí Tiên Thiên của người, còn phải tu mị thuật, còn phải đề phòng bị người ta giết, nhưng ở nơi này quả thực là…"
"Muốn giải quyết, giải quyết như thế nào?"
"…"
Mấy người chung quanh, cũng theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Thốn.
Nếu nói như thế, trước đó suy nghĩ của bọn họ đã về Ôn Nhu Hương quá đơn giản rồi?
Mà dưới ánh mắt của mọi người, Phương Thốn nhẹ nhàng mở cây quạt ra, sau đó lại từ từ khép lại, sau đó cười.
"Chuyện phi thường, nên dùng pháp pháp phi thường giải quyết…"
Nụ cười kia, nhìn thế nào cũng giống như có một chút ý âm hiểm, lại khiến người ta không rét mà run.
…
…
Mà cũng ngay lúc Phương Thốn nhìn thấy tất cả nội tình của Ôn Nhu Hương, dường như đã nghĩ ra biện pháp gì đó để giải quyết, giữa trời đất còn có một số chuyện phát sinh.
Bên ngoài Ôn Nhu Hương, trong đồng hoang, Dạ Anh bò lên một gốc cổ mộc cành lá um tùm lộ ra ánh mắt uy nghiêm.
Đoạn đường này hắn vẫn luôn đi theo sau, vết thương cũng đang nhanh chóng phục hồi như cũ, bây giờ vết thương trên cơ thể đã gần khỏi…
Đợi vết thương chuyển hỏi hắn, hắn phải làm, đương nhiên chính là…
…
…
Cùng lúc đó, Nam Hoàng Thần Vương ở dưới một đám nữ quan chen chúc, tiên giá trực tiếp bay khỏi Hoàng thành.
Trên đường đi nàng nhíu chặt lông mày, cực kỳ ít nói.
Nữ quan bên người cũng không dám quấy rầy, chỉ là thầm nghĩ: "Lần này có người làm loạn ở Hoàng thành ta, khiến cho Thần Vương phải quay trở về, chuyện như thế đúng là từ trước tới nay chưa từng thấy, chắc hẳn lúc này trong lòng Hoàng Thần Vương đang suy nghĩ, nên dùng thủ đoạn độc ác nào chấn áp bọn tặc loạn này?"
Mà Nữ Thần Vương lại thầm nghĩ: "Rõ ràng chuyện lần này ta không trở về Nguyên thành cũng có thể giải quyết, nhưng vì sao lão nhị lại nhất định muốn ta trở về?"
"Hắn có chuyện gì không muốn để cho ta biết sao?"
…
…
Cũng vào lúc này, người mặc huyền bào màu đen đỡ hai cánh tay của ông chủ Tần, đang từ từ đi về phía núi Vấn Thiên, thần sắc vô cùng nhàn nhã, ở bên cạnh hắn là Tiểu Thanh Liễu vẻ mặt rất ân cần, bên cạnh Tiểu Thanh Liễu còn có một con báo hoang dáng người thon dài cường tráng mà hung hãn, trên đầu con báo có một con mèo ngồi xổm ở đó, trên lưng còn cõng hai con chó con không lớn lắm đang nằm sấp.
"Ngươi khống chế sát khí cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, bây giờ ta cũng nên truyền cho ngươi một số thứ…"
Ông chủ Tần vừa ung dung đi, vừa nói với Tiểu Thanh Liễu: "Nhưng, công là công, tư là tư, có một số việc dù sao cũng nên nói rõ trước, trước đó ta dùng một kiếm, giúp đồng môn của công tử nhà ngươi đi đến Nguyên thành báo tin, một kiếm này có phải cũng nên kết thúc rồi?"
"Ngoài ra, rốt cuộc lần này đi núi Vấn Thiên công tử nhà ngươi lấy ra bao nhiêu tiền, lại chuẩn bị mua bao nhiêu kiếm của ta?"
Tiểu Thanh Liễu run rẩy, cẩn thận nói: "Lần này, công tử nói sư tôn ngài có thể tùy tiện xuất kiếm…"
Ông chủ Tần cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn về phía Tiểu Thanh Liễu: "Hả?"
Tiểu Thanh Liễu nuốt một ngụm khí, nói: "Công… Công tử nói, lần này coi như hắn mời những người kia, gọi là… làm phụ tá?"
"Chỉ cần ngươi hiểu rõ một cái tồn tại, vậy thì nhất định ngươi có thể phát hiện ra nhược điểm của hắn!"
"Chỉ cần tìm được phương pháp thích hợp, thì nhất định có thể phá hủy hắn!"
Phương nhị công tử vẫn luôn tin tưởng đạo lý này, cho nên hắn tin tưởng mình nhất định có thể phá hủy Ôn Nhu Hương.
Thế là, trên cửa sổ lầu nhỏ chỗ hắn ta ở, đêm đó thắp lên một chiếc đèn lồng.
Mà sau khi đèn lồng treo ở ngoài, đêm hôm ấy liền có âm thanh dế mèn ở ngoài cửa sổ vang lên, Phương Thốn bảo tiểu hồ ly đi mở cửa sổ ra, còn mình thì ngồi ở trong phòng từ từ uống trà, xung quanh căn phòng lúc nào cũng truyền đến cười khẽ uyển chuyển như có như không, ở trong cái bầu không khí này cũng có loại thanh tĩnh khác, cũng không biết ngồi bao lâu, bên ngoài có người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Bái kiến công tử…"
Người tới là một người ăn mặc giống thương nhân vân du bốn phương, trên đầu đội mũ vành rộng.
Khi hắn ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy một khuôn mặt xanh lét, chính là trùng sư Yếu Ly.
Từ lúc ở thành liễu Hồ, đi theo Phương Thốn làm thuộc hạ, trùng sư Yếu Ly ở trong một đám người, bởi vì biểu hiện của Lâm Cơ Nghi quá mức kinh diễm đoạt hết đa số danh tiếng, quỷ thư sinh, Hồng Đào nương tử các loại, dường như không có chút thu hút.