Chương 636: Hóa Bát Hòa Chi Đan
Sao liên kết với tiểu ấn, tiểu ấn liên kết với đại ấn, đại ấn liên kết với mai rùa, hình thành một vòng tuần hoàn.
Mà chiếc mai rùa này lại chẳng phải là thứ sáng nhất, lớn nhất trong bầu trời sao.
Mua rùa quấy quanh một quạt lông có hoa văn đẹp mỹ lễ, cùng nhau quán lấy một trường thương hình rồng màu xanh, khiên khắc hình kỳ lân, hũ thần hình chim tước, cùng rất nhiều pháp bảo kì lạ khác như phất trần, tràng hạt, trường kiếm hình cự mãng, một đại đao hoa văn hình hổ không trọn vẹn,… Rất nhiều pháp bảo tụ lại một chỗ.
Ở đằng cuối kia là một quầng sáng chói lóa như mặt trời, Phương Thốn không nhìn rõ được đó là thứ gì.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra, trông hình dáng có vẻ là một toà tiên điện.
Nhưng lúc này Phương Thốn cũng không cần nhận biế đó là cái gì, bởi vì hắn đã sớm biết.
Hơi xoay người, nhìn xung quanh thì phát hiện nơi mình đang đứng có thể nhìn thấy bầu trời sao như thế này, chỉ có điều tổng thể bé hơn rất nhiều so với phía Bắc kia rất nhiều, bản thân lại nhìn thấy từng ngôi sao màu đỏ đậm cũng vô cùng vô tận, mà những ngôi sao này lại liên hệ với khí thế hung các quấn quanh ở phía trên, hắn biết đó là Yêu Vương.
Ở trong biển sao này, có ba ngôi sao sáng nhất.
Một ngôi trong số đó là mãnh hổ, sinh động như thật, hai mắt sáng quắc uy nghiêm quan sát mọi thứ xung quanh.
Một ngôi khác là trứng trùng màu đỏ tươi, dường như bên trong có đôi mắt đang nhìn xuyên ra bên ngoài, lẳng lặng quan sát thế gian.
Một ngôi còn lại là gốc hoa đào, nở rộ ở trong trời sao.
Phương Thốn biết đây là ba đại đại Yêu Trụ của Ôn Nhu Hương, hiện hình ở thế giới này.
Nhưng thứ hắn tò mò hiếu kỳ là, nếu có thể nhìn thấy ba đại Yêu Trụ, vậy thì cũng phải nhìn thấy Đại Yêu Tôn chứ.
Nhưng trong khoảng trời sao, sáng nhất lại là ba đại Yêu Trụ, không hề thấy tung tích Yêu Tôn.
Điều này khiến Phương Thốn khá hiếu kỳ, hắn quan sát xung quanh kĩ càng, rất lâu mới thấy ngôi sao màu đỏ đậm ở trong ba đại Yêu Trụ, ngôi sao này nằm ở chính giữa bầu trời sao, ngầm liên kết với tất cả những ngôi sao khác, nhưng kỳ lạ là ngôi sao này nhìn trông rất u ám, gần như sắp biến mất, mang đến cảm giác quái gở thần bí khó hiểu.
Phương Thốn chỉ liếc nhìn qua rồi không dám nhìn nữa.
Dù sao thì bây giờ hắn cũng đang ở Ôn Nhu Hương, cố chấp tìm tòi khám phá thì rất có thể sẽ bị phát hiện.
Thực tế sở dĩ hắn cần đến Nam Cương để kết đan cũng vì lý do này, nếu hắn kết đan ở phạm vi Đại Hạ thì nhất định sẽ có rất nhiều kẻ dòm người ngó, muốn che giấu cũng khó, hắn nghĩ đến chuyện trốn ở Trảm Thi quan, hoặc là trốn vào rừng hoang núi sâu, để chẳng ai biết được sự thay đổi của mình, nhưng trên thực tế, qua khoảng trời sao này, ai cũng thấy rõ mình.
Mà đến Nam Cương kết đan thì cũng rất nguy hiểm.
Bởi vì kết đan ở đây vẫn có khả năng bị các cao thủ Nam Cương phát giác.
Có điều, cũng có chỗ tốt là bản thân hắn đã chuẩn bị ô công đức, che ô trên đầu thì có thể che mắt những người khác, tạm thời che giấu.
“Vì vậy, đây là chân tướng tu luyện của những người khác sao?”
“Thảo nào lại gọi là tù nhân!”
Sau khi nhìn thấy khoảng trời sao này, Phương Thốn lĩnh ngộ ra rất nhiều điều, hay có thể nói là chắc cjawms được nhiều điều: “Ở dưới Tiên Điện là Thần Cung, ở dưới Thần Cung là chư quận Tông môn, dưới các quận là thành thủ thư viện, dưới nữa là chúng sinh hồng trần!”
“Sự tồn tại của chúng sinh thế gian đều có số mệnh số kiếp, hay còn gọi là mệnh trời định đoạt, mệnh này do thành thủ thư viện quản chế, thành thủ thư viện lại phải xem xét đến bảo ấn trong tay quận thủ, bảo ấn trong tay quận thủ lại dưới Thần Vương Thần Cung, mà Thần Vương Thần Cung phải tuân theo Tiên Đế Tiên Điện, trong đó ý chí của Tiên Đế đại diện cho dân chúng Đại Hạ, hình thành ranh giới Đại Hạ, ở giữa bầu trời sao hiện diện cho một đế vương duy nhất!’
“Mỗi một vị Luyện Khí Sĩ khi đạt được thành tựu Kim Đan, thì phải gánh vác thiên ý!”
“Thiên ý này, thực ra cũng không phải thiên ý chân chính…”
“Nói là thiên ý thực ra chỉ là ý của vị Tiên Đế kia mà thôi…”
Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu Phương Thốn, hắn dần dần lĩnh ngộ.
“Nam Cương cũng như vậy, tôn ti trên dưới không giống nhau, nhưng thật ra đều là lối mòn cũ!”
“Chỉ có một thứ khiến ta hiếu kỳ đó là Tiên Đế là thiên ý của Đại Hạ, vậy thì trên Tiên Đế còn có ai không?”
Vấn đề này quá cao, quá lớn, cũng quá sâu sa, không phải điều hắn có thể hiểu rõ được.
Chẳng qua trong đầu hắn bỗng xoẹt qua một nơi mà mọi người vẫn thường nhắc tới: Thiên Ngoại Thiên.
…
“Nên kết đan rồi!”
Phương Thốn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng thầm quyết định.
Bây giờ, hắn đã mở ra cánh cửa thứ năm, đương nhiên cũng biết bản thân nên Kết Đan như thế nào.
Người khác thu thiên ý, mình tu Nội Thần.
Chỉ có điều, nếu Phương Thốn biết bản thân thật sự đạt được đan Nội Thần, e rằng khi quay về Đại Hạ sẽ bị người khác phát hiện, mà kéo theo nhiều vấn đề, nhân sinh thiên địa chẳng ai có thể tránh khỏi nhân quả, Tịnh Tông và Ẩn Tông một xuất thế một ẩn thế, cũng không chém hết được, nói chi bản thân hắn chỉ là Kim Đan hèn mọn, sao có thể đi một con đường như thế?
Vì vậy, hắn đã sớm nghĩ kỹ, bản thân muốn Kết Đan thì phải mượn nhờ vật bên ngoài.
Việc lớn bản thân muốn làm cũng cần mượn nhờ những vật bên ngoài này.
Đó chính là, long mạch!
Nghĩ vậy, Phương Thốn ngẩng đầu nhìn về trời sao phía Bắc, ngoài những ngôi sao lấp lánh và pháp bảo sáng chói trôi nổi trong hư không, Phương Thốn còn có thể nhìn thấy tám nhánh sông, chúng xuyên qua mảnh tinh không này, tản ra ánh sáng tinh khiết, tu dưỡng một mảnh hư không trong ngôi sao.
Tất cả các ngôi sao, ngoài nối liền với tiên điện thì phía cuối còn nối liền với tám nhánh sông này.
Chỉ là so với những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời sao kia và pháp bảo khí vận thì tám nhánh sông này quá ảm đạm.
Rõ ràng chúng chiếm vị trí vô cùng quan trọng giữa bầu trời sao nhưng sao lại giống như bị lãng quên.
Nhưng mà, so sánh với những dị bảo kia, thậm chí là tiên điện, tám nhánh sông này vắt ngang qua bầu trời sao phía bắc, nối liền vạn vật chúng sinh, chúng mới xứng đáng làm đại biểu cho bầu trời sao này, đại biểu cho mối tương quan của mỗi người.