Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 678: Kho báu hồ yêu (2)

Chương 678: Kho báu hồ yêu (2)


Vậy tộc này của mình, há chẳng phải là không những có hy vọng sống lại mà còn có hy vọng nâng cao một bước sao?
“Tiểu sư thúc, mời thúc đi theo ta…”
Hồ Mi vô cùng cảm động, đột nhiên đứng dậy, đi trước dẫn đường.
Phương Thốn và Vân Tiêu vô cùng tò mò, cả đường đi theo, chỉ thấy Hồ Mi này đi lòng vòng trong núi, dần dần đi sâu vào trong núi, ước tính khoảng hai trăm dặm đến một sơn cốc vô cùng bí mật, trong sơn cốc này, tìm được một tấm bia tàn, Hồ Mi quen đường quen lối, đến chỗ sau tấm bia ba trăm trượng, mở ra một cánh cửa bí mật, bước vào hang động, bên trong có vài chiếc hòm cũ nát…
Vân Tiêu lấy mũi chân chạm vào chiếc hòm, rầm một tiếng, chiếc hòm cũ liền mở ra.
Bên trong lập tức tràn ra rất nhiều chai lọ, tất cả đều là thần dược linh đan, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài viên long thạch.
“Mong công tử tha tội cho bọn ta…”
Hồ Mi vội vàng quỳ xuống, nhận tội: “Thật ra, năm đó tộc Thanh Khê bọn ta, vẫn luôn giữ bí mật về kho báu này, lúc đó vốn dĩ Ly tiên sinh muốn bắt cóc Tiểu Linh Nhi, ép Hồ Huỳnh đi, cũng là vì muốn giữ kho báu này… Theo lý mà nói, năm đó là công tử đã cứu tộc Thanh Khê bọn ta, bọn ta càng nên dâng tặng kho báu này bằng cả hai tay, nhưng bọn ta… Lúc đó có chút đa nghi…”
“Cho nên, bây giờ các ngươi lại muốn giao kho báu này cho ta sao?”
Phương Thốn nhìn “Kho báu” đó rồi cười nói.
Hồ Mi hổ thẹn cúi đầu: “Đây là thứ mà công tử nên có được…”
Ban đầu bọn họ để Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Phương Thốn, cũng đã có ý muốn muốn giao kho báu này cho Phương Thốn, chỉ là không nói rõ thôi, dù sao thì, Tiểu Hồ Ly cũng là đích truyền, nàng biết bí mật của kho báu này, nếu như Phương Thốn đối tốt với nàng, hoặc là không nói với nàng thì kho báu này chính là đường lui của nàng, chỉ là bọn họ cũng không ngờ được là, nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ lại trở về vùng đất của tộc mình…
Trước kia Tiểu Hồ Ly đến giúp bọn họ quản lý, đột nhiên lại nói ra, kho báu này vẫn nằm ở đây, chưa có ai động vào.
Bọn họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dường như không tốn tiền mà vẫn thu được vật phẩm hiếm.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải người không hiểu biết, thấy tình hình bây giờ của Liễu Hồ, vẫn quyết định tặng cho Phương Thốn.
Phương Thốn và Vân Tiêu nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hồ Mi, rồi lại nhìn kho báu.
Đột nhiên hai người đều không kìm được mà bật cười: “Ha ha ha ha...”
Hồ Mi trợn tròn mắt, không hiểu vì sao hai người này đột nhiên cười lớn, cũng không dám hỏi.
“Tự các ngươi giữ lại là được rồi!”
Vân Tiêu nhặt lấy một viên long thạch, xem qua, rồi lại ném xuống nói: “Còn nữa, kho báu này không thể cứ giấu mãi, nên dùng thì dùng, long thạch để quá lâu, lại bảo quản không tốt, bây giờ long khí bên trong đã ngày càng ít đi, sắp biến thành đá rồi…”
“Còn về việc các ngươi muốn báo ân…”
Hắn ta nhìn Hồ Mi một cái, cười nói: “Tiểu Hồ Ly của nhà các ngươi, ở bên cạnh tiểu sư đệ này của ta, chi tiêu ăn mặc mỗi ngày, tiêu hao rèn luyện căn cơ , các cao nhân chỉ bảo và truyền đạt, những thứ mang mặc trên người, nghiên giấy mực dùng để luyện chữ trong ngày thường… Haha, kho báu mà các ngươi để lại có khiêng hết ra thì e là vẫn không đủ chi phí một tháng bây giờ của nàng đâu…”
Hồ Mi lập tức chết lặng, đôi mắt lão hồ chớp chớp, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Kho báu…
Chi phí một tháng…
Đột nhiên nàng không biết nên tính khoản này như thế nào…


Trong ánh mắt ngốc nghếch của Hồ Mi, hai người Phương Thốn và Vân Tiêu tò mò mà đến, không có hứng thú lắm nên xoay người rời khỏi Nam Sơn, cũng không giễu cợt, hai người cũng không phải kiểu người không hiểu được những ngày tháng khổ cực, kho báu chôn dưới lòng đất này, đối với dã hồ trong núi mà nói, quả thực được tính là “kho báu” rồi, có điều đối với hai người bọn họ mà nói, thật sự cũng chỉ là tiền tiêu xài mà thôi.
Không có nhiều kho báu chôn dưới đất đến vậy, thật ra kho báu thật vẫn luôn ở trên thế gian, ở trong tay của mọi người.
Nhưng điều quan trọng không nằm ở “kho báu”, mà nằm ở việc những con hồ ly dám dâng lên tặng.
“Bây giờ xem ra, huynh quả thực là đã có vài phần dáng vẻ đệ đệ của tiên sinh rồi…”
Vân Tiêu giống như có cách nhìn khác đối với Phương Thốn.


Lúc về đến trong thành, tất cả mọi người đều ở đó, đặc biệt là Nhiếp Toàn, sớm đã mất kiên nhẫn đợi rồi.
Sau khi trở về Liễu Hồ, bởi vì Nhiếp Toàn vẫn luôn ở Liễu Hồ làm người hầu, còn những người khác lại đang học ở nơi khác, nên tự cảm thấy mình có dáng dấp tư thế của chủ nhân hơn so với người khác, vì vậy cứ luôn hét lên đòi mở tiệc chiêu đãi, nhưng mấy ngày trước Phương Thốn vừa mới trở về, muốn ở trong nhà cùng với cha mẹ, sau đó lại vì hiểu rõ được đạo nào đó mà bế quan, vì vậy mà bữa tiệc chiêu đãi này của hắn, vẫn luôn không thể sắp xếp được.
Khó lắm mới thấy bây giờ Phương Thốn xuất quan, đương nhiên là phải nhanh chóng sắp xếp.
Đối với chuyện này Phương Thốn không hề để tâm, chỉ là vừa về đã nhìn thấy lão gia tử nhà mình đang ngồi ở trong lương đình, rầu rĩ uống trà, còn lão thái thái dẫn theo hai nha hoàn, vừa cho cá và ếch nhái trong ao ăn, vừa tức giận dạy dỗ một người chuyên ăn vụng là Dạ Anh, cái quan trọng nhất là, động một tí là lườm Phương lão gia một cái: “Đã nói là không được đánh bạc mà lại cứ đánh, thua là đúng…”
Còn bên kia, Hạc Chân Chương mặt mày hớn hở ôm một tráp bạc trắng vô cùng vui mừng.
Mặt Phương Thốn lập tức sa sầm lại.
Có năm đồng bạc tiền vốn mà ngươi cũng có thể thắng được hơn trăm lượng ư?
“Nếu như hôm nay Nhiếp Toàn sư đệ đã có lòng, thì nên tổ chức một cuộc ăn uống nhỏ, nâng ly uống một phen…”
Phương Thốn nhận lời mời của Nhiếp Toàn trước, sau đó nói: “Có điều lúc trả tiền, vẫn là Hạc sư đệ trả thì hơn!”
Phương Thốn nói rồi cười: “Dù sao thì ngươi ở Tập Yêu Ti của thành chủ, kiếm được cũng ít!”
Hạc Chân Chương nghe xong thì liền sững người, ra sức ôm chặt lấy cái tráp: “Dựa vào cái gì chứ?”
Phương Thốn cười nhìn hắn ta nói: “Mấy thế hệ gần đây của Lạc Thủy Tông các ngươi, đã từng có người vào Lão Kinh viện ở Triều Ca nghe giảng đúng không?”
“Không có!”
Hạc Chân Chương không biết tại sao hắn ta lại hỏi như vậy, trả lời theo bản năng: “Mấy thế hệ trước cũng không có, Lão Kinh viện làm sao có thể tùy tiện vào chứ?”
“Vốn dĩ đời này có một người rồi!”
Vân Tiêu đứng ở bên cạnh nói giúp: “Nhưng bây giờ cũng không có nữa rồi…”
Hạc Chân Chương ngây người một chút: “Tại sao?”
Phương Thốn tức giận nói: “Bởi vì phẩm hạnh của ngươi không tốt, không biết kính lão!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất