Chương 677: Kho báu hồ yêu
Nho sĩ râu dài vội nói: “Lão Kinh viện chúng ta là nơi thưởng phạt rõ ràng, ngươi cũng phải biết chừng mực, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là đảm bảo Phương nhị công tử kia sẽ không đổi ý, chỉ cần ngươi trông chừng hắn suốt đường đi, đến lúc hắn bước qua cổng lớn Lão Kinh viện chúng ta thôi, cho dù chỉ là một chút chuyện nhỏ cũng không phải vài câu nói là quyết định được, danh sách đệ tử đăng ký ít nhiều gì cũng còn dư mấy cái…”
Vân Tiêu nói: “Đệ tử đăng ký… bao nhiêu thì được?”
Nho sĩ râu dài im lặng chốc lát mới nói: “Nhiều nhất là ba người!”
Vân Tiêu mừng rỡ: “Tạ ơn tiên sinh!”
Nho sĩ râu dài tỏ vẻ không muốn để ý đến hắn nữa, nói bằng giọng lạnh lùng: “Khi nào thì nhị công tử Phương gia vào Triều Ca?”
Vân Tiêu vội cười nói: “Ta đã khuyên hắn xong xuôi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào, phải xem lúc nào Lão Kinh viện lên tiếng nữa…”
“Con người ngươi dù có hơi xảo quyệt, nhưng cũng được việc lắm…”
Nho sĩ râu dài hít sâu một hơi, tinh thần cũng phấn chấn hơn, nói: “Ta sẽ chuẩn bị chuyện chiếu cáo thiên hạ ngay, nhanh chóng nhận hắn vào Lão Kinh viện!”
…
…
Vân Tiêu thu phù triện lại, cười quay đầu nói với Phương Thốn: “Xong rồi!”
Phương Thốn che dù đứng tại chỗ, trong lòng có trăm ngàn câu nói nhưng cuối cùng chỉ bật ra một ngón tay cái đối với hắn!
Hai kiếp làm người, lớn như thế này rồi, lần đầu tiên thấy có người bán đứng mình trước mặt mình, hơn nữa trong quá trình bán đứng còn khuếch trương vu khống bôi nhọ mình, làm xấu hình tượng bản thân, thay mình trục lợi, mà chỗ quan trọng nhất là ở…
…Không những mình không thể tức giận mà còn phải nói tiếng cảm ơn với hắn?
Phương Thốn nói: “Cảm ơn!”
Vân Tiêu cười lớn: “Huynh đệ một nhà, khách sáo gì chứ?”
…
…
Lúc đi, trong lòng còn thấy ngột ngạt bức bối, mây đen che phủ trên đỉnh nóc, còn bây giờ trở về, mây đen vẫn che phủ trên đỉnh, nhưng trong lòng đã có chủ ý, tâm trạng của Phương Thốn cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước tiên, thuận đường đến Nam Sơn với Vân Tiêu.
Chưa bao lâu sau, phía Nam Liễu Hồ là yêu động Mãng Sơn.
Yêu ma ngoài thành ăn thịt người làm loạn, trong thành Luyện Khí Sĩ lại cấu kết với yêu ma để luyện yêu đan, một cảnh nhơ bẩn.
Lần đầu huynh trưởng trong nhà dương danh, hoặc có thể nói là lần đầu trở thành cái gai trong mắt người khác, cũng là bắt đầu từ Nam Sơn…
Nhưng đến bây giờ, tình thế đã rất khác.
Đi đến núi, hoàn toàn không có yêu khí, ngược lại còn sinh ra vài phần linh khí, đặc biệt là vào đến trong núi, gặp yêu khí không giống với trước đây trong không khí, không có người ở, mà bây giờ ở trong núi còn thấy các gia đình nông dân làm lụng, dâng trà dâng cơm, xung quanh yêu động Tiểu Thanh Khê duy nhất của Nam Sơn có thể nhìn thấy, xung quanh hình thành lên không ít từ đường Hồ Tiên, vài chỗ vẫn còn lửa hương mới cháy.
“Bái kiến tiểu sư thúc, bái kiến Vân công tử…”
Thấy hai người họ đến, Tiểu Thanh Khê nhất mạch vừa mới trở về đã vội vàng đến bái kiến.
Hồ Huỳnh ở lại Ôn Nhu Hương, còn tộc trưởng bây giờ của Hồ tộc, tạm thời do Hồ Mi lớn tuổi nhất đảm nhiệm.
Bọn họ đã từng bị hủy hoại ở Ôn Nhu Hương, lần này trở về, cũng cảm thấy tất cả đều có sự khác biệt lớn so với trước kia, vốn rơi vào cảnh thê thảm ở Nam Cương, trở về cũng phải cụp đuôi làm yêu, nhưng lại không ngờ rằng, bởi vì trước kia bọn họ đi, đã từng “báo mộng” cảnh cáo, vì vậy mà để lại ấn tượng sâu cực tốt cho người dân, xung quanh đã xây dựng không ít từ đường Hồ Tiên.
Vừa nhìn thấy những Hồ Tiên đã từng ở trong núi này trở về, đừng nói la hét đánh giết, thậm chí còn có một nhóm người dân xúc động biết ơn, đến trước bái tạ, còn trước kia, những người trong thành đều xem họ là chó lợn, những yêu ma trong núi không ưa bọn họ, thái độ cũng thay đổi lớn.
Luyện Khí Sĩ trong thành, cho dù là thư viện hay là thành thủ đều rất thật thà, nước sông không phạm nước giếng.
Còn yêu ma trong núi…
Gần như chết hết rồi!
Cũng là sau khi trở về, bọn họ mới thật sự hiểu, năm đó, sau khi tộc của bọn họ rời đi, thành Liễu Hồ đã xảy ra chuyện lớn, nhiều yêu ma hung hăng lợi hại như thế, vậy mà đều bị Luyện Khí Sĩ của thành Liễu Hồ giết chết hết sạch trong một đêm, gia tộc con cái ly tán, đến bay giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, từ đầu đến cuối cũng chẳng có mấy ai dám trở về, càng không cần nói đến phục hồi khí hậu năm đó nữa…
Cho nên, bây giờ bọn họ, mặc dù có hai ba con hồ ly già yếu bệnh tật, nhưng lại trở thành thế lực lớn nhất ở trong núi này.
Mặc dù cũng có vài yêu quái sơn dã trốn trong núi tu hành, nhưng các nàng đơn giản thu phục một chút thì đã trở thành người của mình rồi.
“Không cần đa lễ, đứng dậy cả đi!”
Phương Thốn vừa ngồi một lúc ở Tiểu Thanh Khê thì nhìn thấy đám yêu hồ này dọn dẹp động phủ rách nát rất sạch sẽ.
Phương Thốn cười nói: “Lần này trở về, có chỗ nào không vừa ý không?”
Lão yêu hồ Hồ Mi đó vội vàng nói: “Không dám không dám, bọn ta có cái mạng tàn này trở về, có thể ở trong núi đến già là đã may mắn lắm rồi!”
“Cũng không cần phải cẩn thận như vậy!”
Phương Thốn nói: “Bây giờ Nguyên Thành đã đàm phán hòa bình với Nam Cương, giao lưu thương mại, cũng không thái độ tuốt gươm giương nỏ như trước nữa, không chỉ có hai bên được thở nhẹ nhàng, mà những loại yêu hồ ở lại Đại Hạ tu hành như các ngươi, ngày tháng cũng dễ sống hơn nhiều, đặc biệt là ở Liễu Hồ, chỉ cần các ngươi không xâm phạm trước, thì sẽ không có người tìm các ngươi gây phiền phức, còn về tài nguyên tu hành và pháp môn…”
“Hồ Huỳnh ở lại Nam Cương, là theo lời của ta, nên có khoản bồi thường!”
“Tài nguyên tu hành của thời kỳ đầu, ta sẽ cung cấp cho các ngươi tất cả linh đan, cũng coi như là lương bổng hàng tháng cho Hồ Huỳnh, còn công pháp, bây giờ Hồ Huỳnh ở Nam Cương, nhân lúc lần này có sự thay đổi lớn, dựa vào tâm kế của nàng, đứng lên là không khó, sẽ tự giúp các ngươi tìm ra!”
Mấy con hồ yêu nghe xong thì vô cùng vui mừng cảm động mà cúi lạy lần nữa, liên tục cảm ơn.
Không lâu về trước, sống sót còn là mơ ước xa vời, bây giờ đến cả tài nguyên tu hành và công pháp cũng đều sắp có sao?