Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 686: Đạo lý của Lão Kinh viện

Chương 686: Đạo lý của Lão Kinh viện


“Cho nên huynh nghĩ bây giờ Lão Kinh Viện đã phái người tới đây đón ta sao?”
Đi liền một mạch, bình yên đến mức khiến người ta mỗi ngày đều ngủ gật trên thuyền, Phương Thốn đứng ở đầu thuyền mở ô hỏi Vân Tiêu.
“Gửi liên tục ba chiếu thư, cuối cùng ngay cả chữ “xin mời” cũng đã dùng đến, huynh cho rằng Lão Kinh viện sẽ để cho huynh ở trong tình huống bước nửa bước vào cửa viện rồi, lại để cho người khác quấy rối sao?” Vân Tiêu cười trả lời: “Ta rất hiểu Lão Kinh Viện, bởi vậy từ lúc bắt đầu đã không lo lắng trên đường sẽ xảy ra vấn đề, dù sao đối với người có học thức mà nói, vấn đề thể diện lớn hơn tất cả…”
Phương Thốn vẫn có chút nghi ngờ, nói: “Lão Kinh Viện có thể ngăn được mấy kẻ tâm cơ kia sao?”
Vân Tiêu cười nói: “Yên tâm, Lão Kinh viện rất biết nói đạo lý cho người khác hiểu!”


Lão Kinh Viện thật sự rất biết cách nói đạo lý với người khác.
Pháp chu ở trên trời, tuy rằng mây đen cuồn cuộn nhưng vẫn bình an vô sự, vững vàng đi về phía trước.
Mà ở phía dưới lại có các vị nho sinh xuất hiện tại ở tất cả những nơi pháp chu đi qua, đặc biệt xuất hiện ở những nơi có người có ý định gây bất lợi cho pháp chu của Phương Thốn, sau đó, dùng nhiều cách khác nhau để nói đạo lý cho bọn họ…
“Làm người quan trọng nhất đó là cương trực: lòng dạ ngay thẳng, lời nói thẳng thắn, hành động chính nghĩa!”
Trên núi Ô Việt, một vị nho sinh tay cầm trường kiếm rỉ máu, tay cầm cuốn sách, nghiêm túc giảng giải.
Chợt nghe có người “ôi” một tiếng, nhất thời lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo quét bốn phía, quát lên: “Quỳ ngay ngắn cho ta!”
“Chát!”
Một đám người từ Kim Đan cho tới Bảo Thân, thẳng người, mặt mũi ai nấy đều bầm dập.
Trên đỉnh đầu họ, một con pháp chu lẳng lặng bay, kéo theo mây đen khắp bầu trời, bầu trời cũng âm u hơn rất nhiều nhưng họ không dám ngẩng đầu lên nhìn.


“Tử viết: Mỗi ngày ta đều răn mình ba điều: Làm việc cho người khác đã tận tâm chưa? Kết giao bạn bè đã giữ chữ tín chưa? Kiến thức thầy truyền dạy đã luyện tập chưa?”
Bên cạnh con sông Hoàng Hà mênh mông, trên chiếc thuyền nhỏ, có một nữ vị nho sinh đang cẩn thận giảng giải: “Ý của lời này là đối nhân xử thế phải luôn cảnh giác, nhắc nhở chính mình, đặc biệt mỗi ngày đều phải xem lại hành động của chính mình: Ta thay người khác làm việc có hết lòng hết sức hay không? Ta giao du với bằng hữu có thành thật giữ chữ tín hay không? Ta có luyện tập những bài học mà lão sư truyền đạt hay không?
Dưới sông, có một rắn lớn dài hơn mười trượng bụng đang chảy máu chảy ào ạt, không rên một tiếng.
Nữ nho sinh nhíu mày: “Hỏi ngươi mà cũng không đáp, xem ra không hề để ý, cho nên ngươi chết cũng không oan ức!”


Quận Thanh Mộc, trong phủ quận thủ, một vị thư sinh đang cầm chén cười: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải nên rất vui mừng sao? Chư vị, uống đi!”
Mà ở xung quanh hắn, bất luận là của quận thủ Thanh Mộc hay là phủ văn thư Thần Tướng sắc mặt từng người đều xấu hổ, vô cùng nóng lòng, nghĩ thầm, đúng lúc muốn đi làm chuyện lớn, ai có thể ngờ bỗng nhiên Lão Kinh Viện ở Triều Ca có một nho sĩ tới, tuy rằng dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, quả thật nên tiếp đãi, nhưng hôm nay sợ là pháp chu sắp đi vào phạm vi quận, vậy thì ai có thể kiên nhẫn ở đây tiếp hắn uống rượu chứ?
“Sao vẻ mặt của mọi người trông đau khổ vậy?”
Nho sĩ thấy ánh mắt của mọi người có vẻ phức tạp thì vô cùng kinh ngạc: “Lẽ nào ta tới các ngươi không vui?”
Mọi người xung quanh không biết nên trả lời như thế nào, đành đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó chỉ thấy sắc mặt của nho sĩ trầm xuống, uy nghiêm nói: “Hay là các ngươi hoàn toàn không coi ta là bằng hữu?”
Lúc một đám người đều hoảng sợ không nói nên lời, thì thấy nho sĩ để chén rượu xuống, từ từ rút một cây thiết thương ra.
“Nếu các ngươi đã không xem ta là bằng hữu, vậy thì đừng trách ta không khách sáo…”
Trong khoảnh khắc đó, bên trong phủ quận thủ gà bay chó sủa, tiếng kêu la thảm thiết.


Khi đệ tử của Lão Kinh viện ra tay, một đường dọn sạch những người muốn gây bất lợi cho Phương Thốn, hoặc chỉ đơn giản là bọn họ cho rằng nên dạy dỗ những người này, ông chủ Tần và Tiểu Thanh Liễu cũng đi khắp nơi, tóm đám thích khách ẩn nấp mai phục ra, nhờ sự dạy dỗ cực khổ của ông chủ Tần, bản lĩnh ám sát của Tiểu Thanh Liễu đã từ từ thành thục.
Trên đường truy lùng hoặc ẩn nấp, ông chủ Tần không thể không ngừng khen ngợi Tiểu Thanh Liễu.
Chẳng qua điều khiến ông chủ Tần phiền não chính là…
… Hậu duệ của thích khách này không biết giết người!
Lâu ngày, ngay cả lòng ông chủ Tần ản cũng sinh ra chút cảm khái: “Chẳng lẽ là ta không có thiên phú dạy đồ đệ sao? Có lẽ ta thật sự không nên nóng nảy rời khỏi Thiên Hành Đạo khi chưa học được cách bồi dưỡng thích khách đời kế tiếp…”


Có người như vậy bên cạnh, đương nhiên Phương Thốn đi đường cực kỳ bình an.
Mà không chỉ có thích khách hoặc là những người mang lòng căm thù không kìm được mà quấy rầy, lúc này ngay cả một số người muốn theo dõi, lúc này cũng thấy bại, xung quanh pháp chu lúc nào cũng xuất hiện mây đen, giống như một biểu tượng, bất kể là người nào cũng không thể nhìn xuyên qua những đám mây đen kia dò xét động tĩnh lúc này của Phương nhị công tử kia, thậm chí là xác định rốt cuộc hắn có trên pháp chu không.
“Lẽ nào vì Phương nhị công tử này lo lắng bị người thấy mình âm thầm thích sát, nên mới kêu gọi mây đén này để che lấp hơi thở?”
“Tuổi còn nhỏ mà đã thủ đoạn như vậy thì quả thật không tầm thường…”
“…”
Mà đương nhiên, Phương Thốn cũng sẽ không thể giải thích cho bất kỳ ai rằng mình không thể bị người khác theo dõi là nhờ ô công đức.
Trên thực tế, dùng mây đen để ngăn người khác theo dõi mình, vốn là tin tức hắn truyền ra.
Nếu không để mọi người nghĩ theo hướng này thì người khác sẽ nghĩ gì về đám mây đen này?
Nếu như trước đó bị Lão Kinh viện nhìn thấu vấn đề của mây đen trên đỉnh đầu mình, vậy họ còn để cho mình vào cửa hay không?
Đối với vấn đề Lão Kinh viện, hắn rất để ý!


Dưới tình trạng nhẹ nhõm thong thả đi, ba tháng sau, rốt cuộc pháp chu cũng đi tới Triều Ca.
Tiên điện này, là tổng bộ của triều đình Đại Hạ chính là một tòa thần thành lớn đến mức nếu chưa từng nhìn thấy thì khó có thể tưởng tượng được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất