Chương 687: Đạo lý của Lão Kinh viện (2)
Nhìn từ đằng xa, chỉ có thể thấy được một tòa thành trì màu đen nằm trên mặt đất, xung quanh có mấy ngọn núi cao chót vót chọc trời, thoạt nhìn giống như đang bảo vệ tòa thành này, mà độ lớn của tòa thành trước đây chưa từng thấy, Phương Thốn đã từng đi qua Nguyên Thành, lúc ấy hắn nghĩ Nguyên Thành đã rất lớn và hùng vĩ, nhưng hôm nay khi trông thấy Triều Ca thì Nguyên Thành chẳng qua chỉ là một thôn nhỏ…
Bây giờ, ở góc tây bắc thành Triều Ca, đã sớm thấy một đám tu sĩ áo xanh đứng trên vân khí.
Lão Kinh viện và Triều Ca không xây trong thành giống như thành Liễu Hồ và thư viện Bạch Sương mà xây trên núi ở ngoại thành.
Mặc bất kể vật gì tồn tại xung quanh Triều Ca to lớn hùng vĩ này đều sẽ bé đi một cách lạ thường, mà nơi nho sĩ áo xanh kia đứng lại chỉ thấy từng đợt Văn Hoa Đạo Uẩn, ngưng tụ lại như mây, mênh mông cuồn cuộn, trong veo, sự tinh khiết này đúng là nếu như so với khí vận khổng lồ của Triều Ca cũng không rơi vào thế hạ phong, mờ mờ ảo ảo làm lòng người sinh ra sự tôn kính…
“Đây cũng là hạo nhiên văn khí của Lão Kinh viện Triều Ca sao?”
Phương Thốn đứng từ xa nhìn cũng không khỏi cảm thán.
Vân Tiêu bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cũng không phải, nhưng huynh phải cẩn thận, mấy lão già này đều không dễ đối phó…”
“Ta cũng khó đối phó!”
Phương Thốn thấp giọng cười: “Chuẩn bị tốt rồi?”
Vân Tiêu nhìn hắn như kiểu “ta đã làm thì huynh yên tâm”, nhỏ giọng nói: “Ổn thỏa rồi!”
Phương Thốn liền yên tâm, cười gọi tiểu hồ ly sang đây: “Giúp ta chải đầu, thay y phục, vào cửa viện!”
…
…
Pháp chu của Phương Thốn dần dần tới gần, một đám nho sĩ đã ở đây từ lâu đang rộn ràng lên.
Pháp chu quá nhỏ, khó có thể thấy rõ, nhưng đám mây đen theo sau thuyền lại khiến cho mọi người không thể không chú ý, từ góc nhìn của họ, đầu tiên là có một đám mây đen cuồn cuộn tới, che lấp gần như toàn bộ bầu trời, mà trong mây đen, phải cố gắng nhìn kỹ mới có thể phát hiện một chấm nhỏ, đúng là pháp giá của Phương Nhị mà bọn họ đã sớm nhận được hồi báo của vô số đệ tử đi theo hộ tống tới đây.
“Đệ đệ Phương Xịc, quả nhiên tư chất phi phàm, theo ta được biết thời gian hắn tu hành không quá dài, mặc dù hắn vẫn âm thầm tu hành Vô Tương Bí Điển, hơn nữa tư chất lại cao, rất thuận lợi cho việc tu hành, nhưng hôm nay hắn đã đạt thành tu vi Kim Đan, có thể gọi vân khí nhường này che lấp khí cơ thì cũng có thể thấy thực lực này của hắn không yếu…”
Một vị lão tiên sinh không kìm được cười nói.
Hô mây gọi gió, gọi sấm kêu sét, chính là thủ đoạn bình thường của Luyện Khí Sĩ.
Nhưng lão nhị của Phương gia có thể gọi vân khí cỡ này tới, thì có thể chúng minh thiên tư của hắn rất tốt, không uổng phí.
Nhưng cũng có người hoài nghi: “Ta nhìn vân khí này thế nào cũng thấy không giống như là pháp lực bình thường gọi ra?”
“Không sai, giống như do tự nhiên tạo thành…”
Người bên cạnh cũng nói rồi bỗng nhiên giật mình: “Cũng không thể hắn vẫn còn nhỏ tuổi, lại đã đến cảnh giới đạo pháp tự nhiên chứ?”
“Không thể nào, trừ khi trong tay hắn còn có những nội dung khác của 《 Vô Tương Bí Điển...”
“…”
Hiển nhiên một đám lão nho đang thấp giọng bàn bạc không ngớt, bên cạnh có Ngọc Hành tiên sinh vuốt râu liếc nhìn người khác, đắc ý nói: “Các ngươi suy đoán cái gì, nhân lúc pháp chu chưa tới, ta nói trước cho các ngươi biết, tên Phương nhị kia chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng đến Lão Kinh viện ta cũng là vì tránh nạn, nhưng sợ bị người trong Triều Ca coi thường, cho nên hắn cố tình chơi kiểu này, nói là cái gì thuận tiện đưa vân khí tới, che đậy khí cơ, thật ra chỉ để tăng khí thế của mình, khiến cho người khác thấy mình cao thâm khó lường mà thôi…”
Người bên cạnh nghe vậy cũng nói: “Khó trách như thế, ta còn thấy khó hiểu sao đám mây kia lại có màu đen như vậy?”
“Đúng vậy, bình thường muốn gọi vân khí đến hộ thân, cũng có thể gọi mây trắng đến, màu đen này… chứng tỏ công lực không tinh khiết!”
“…”
Ngọc Hành tiên sinh cười nói: “Nhưng các ngươi cũng đừng coi thường hắn, theo ta được biết, hắn tính toán kỹ hạ mã uy của Lão Kinh viện chúng ta, nói không chừng hắn sẽ cố ý nói thời tiết này không tốt, bảo chúng ta ra tay đuổi mây, vân khí này khó xua tan, hôm nay trước mặt nhiều nhân vật lớn của Triều Ca, một khi chúng ta đuổi mây thất bại coi như mất thể diện…”
“Lại còn có suy nghĩ gian xảo đến mức này?”
“Con cháu Phương gia, quả nhiên không thể coi thường…”
“…”
Trong lòng kinh ngạc, cũng có người hỏi: “Sao Ngọc Hành tiên sinh biết được?”
Ngọc Hành tiên sinh vuốt râu cười, khí phách phi phàm, nói: “Thủ đoạn của mấy tên nhóc, vừa nhìn đã biết, có gì khó?”
"Hậu sinh là vãn bối, sao dám làm phiền chư vị tiên sinh nghênh đón, thực sự hổ thẹn quá. . ."
Pháp chu chậm rãi đi tới trước mặt mọi người rồi thả neo ở trên không trung, Phương Thốn xuất hiện ở trên sàn thuyền, lúc này, trên không trung đã xuất hiện mưa phùn, mưa gió đan xen tí tách rơi, toàn thân Phương Thốn mặc áo bào trắng, đầu đội ngọc quán, bên hông đeo ngọc bội, vẻ mặt khôi ngô tuyệt trần, bởi vì có mưa nhỏ nên Phương Thốn rất tự nhiên bung dù ra rồi nhẹ nhàng đi xuống pháp chu.
Dù sao diễn trò cũng phải diễn cho trót, còn bản thân hắn thì làm vậy là để phòng thiên lôi, vậy nên mới cần bung dù.
Nhưng không mưa không gió, lại không có mặt trời, hắn che dù như thế trông có vẻ không cần thiết cho lắm, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. . .
Cái này gọi là làm lố sẽ khiến người khác để ý!
Tới trước mặt chư vị tiên sinh của Lão Kinh Viện, Phương Thốn nhẹ nhàng hành lễ, mỗi hành động cử chỉ đều không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.
"Ha ha, Phương nhị tiên sinh khách khí. . ."
Trong số những tiên sinh của Lão Kinh viện, Ngọc Hành tiên sinh đánh giá Phương Thốn từ trên xuống dưới vài lần, cười nói: "Năm đó lệnh huynh nổi danh khắp thiên hạ, lúc vào Triều Ca thì Lão Kinh Viện chúng ta cũng từng ban chiếu mời hắn, chỉ tiếc trời xui đất khiến, cuối cùng lệnh huynh cũng chưa từng gia nhập thư viện chúng ta, mà thay vào đó lại vào Thất Vương Điện học, quả thật là một sự tiếc nuối lớn của Lão Kinh Viện, nhưng thật không ngờ, bây giờ chúng ta lại nghênh đón ngươi, ha ha. . ."
Phương Thốn nghe vậy thì cười nói: "Có thể thấy được Phương gia ta đúng là có duyên phận không cạn với Lão Kinh Viện!"