Chương 688: Mây dày, mưa phùn
Mấy vị tiên sinh thấy Phương Thốn biết ăn nói thì cũng cười phá lên ha hả, mà Phương Thốn thì lại thoáng nhìn về phía sau.
Sau lưng hắn, đám người Vân Tiêu, Hạc Chân Chương, Mạnh Tri Tuyết cũng đi xuống theo, bọn họ cũng đều được Lão Kinh viện mời, nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không dám tin đây là sự thật, hơn nữa, bọn họ có được chiếu ban thưởng, cũng không được công bố thiên hạ như Phương Thốn, đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng rất thoả mãn rồi, hôm nay xuất hiện ở trước mặt các vị tiên sinh của Lão Kinh Viện, tâm trạng bọn họ vẫn không khỏi lo sợ.
"Còn không mau dâng lễ nhập học lên?"
Phương Thốn cười, nói với người phía sau một câu.
Mấy người Hạc Chân Chương đều cầm hộp dâng lên, ngay cả Tiểu Hồ Ly cũng bưng một cái hộp.
"Lễ nhập học?"
Mấy vị lão tiên sinh của Lão Kinh viện trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc bất ngờ.
Họ cũng không phải những tiên sinh dạy vỡ lòng tầm thường, Lão Kinh viện cũng không phải nho sĩ phàm tục, còn cần giao lễ nhập học gì nữa?
Nhưng các vị tiên sinh chưa kịp suy nghĩ thì họ đã thấy những người kia đi tới trước mặt và mở hộp ra, ánh mắt bọn họ hướng vào một hộp, sau đó sắc mặt vài vị lão nho lập tức thay đổi, bên trong cái hộp kia cũng không phải vàng bạc châu báu tầm thường hay linh tài bảo dược gì, mà là từng tấm phù triện kỳ lạ hoặc là tranh chữ, thậm chí còn có mấy quyển kinh đã nát đến mức trang bìa cũng không còn.
Mấy thứ khác thì bọn họ không cảm thấy giật mình, nhưng những thứ đồ này, sau khi cẩn thận nhìn lại thì hai mắt bọn họ đều sáng ngời.
"Ha ha, Phương nhị tiên sinh có lòng. . ."
Mấy vị lão nho rất thuận miệng thay đổi "Phương nhị tiên sinh không cần khách khí" thành "Có lòng", đồng thời sai người nhận lấy.
Phương Thốn cũng chỉ cười đáp lễ mà không vạch trần.
Những “Lễ nhập học” mà hắn để mấy người Hạc Chân Chương đưa tới đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn trong khoảng thời gian này, sau đó dùng giá cao mua được, hoặc là phù triện do một vị Đại phù sư truyền kỳ tự tay làm, hoặc là một số kinh văn còn sót lại bản độc nhất, thật ra những thứ đồ này ở nơi đây cũng không đáng giá đến như vậy, nhưng nếu muốn tìm ra thì nhất định phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Mà Lão Kinh viện lại thích nhất những thứ đồ này.
Để mấy người Hạc Chân Chương đưa đồ vật lên, cũng là có thâm ý, bản thân hắn được Lão Kinh viện mời tới, nếu như dâng lễ nhập học thì có vẻ bối phận mình thấp, sẽ hơi mất mặt, nhưng thật sự từ xa tới, nếu không đưa chút gì, chẳng phải là mất đi cấp bậc lễ nghĩa sao?
Cho nên hắn để bọn họ dâng mấy cái hộp lên, vừa có tình lại vừa có lễ, vẹn cả đôi đường.
Hơn nữa, trong lòng Lão Kinh viện cũng rõ ràng, những đồ vật hiếm có này đều là tấm lòng của Phương Thốn.
Mọi người ngầm hiểu ý lẫn nhau mà không nói ra, lập tức khách khí rồi nhận lễ nhập học.
Người nhận hộp trong tay Mạnh Tri Tuyết là một nữ nho sinh trung niên, nàng khẽ cười nói: "Ngươi đã trở về rồi?"
Sắc mặt của Mạnh Tri Tuyết ửng đỏ, nàng không trả lời câu hỏi này.
Mà người nhận hộp từ trong tay Tiểu Hồ Ly lại hơi nghiêng đầu đánh giá nàng một chút, dường như hơi do dự, nhưng vừa nhìn thấy đồ vật bên trong hộp mà Tiểu Hồ Ly đang cầm là một quyển sách trân quý thì hơi động lòng, vậy nên cũng không nói gì cả.
"Lại giải quyết xong một vấn đề!"
Phương Thốn thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Hồ Ly là yêu, ở Đại Hạ và Triều Ca có địa vị cực thấp, vì lẽ đó trong tình huống bình thường, nếu muốn cho tiểu hồ ly gia nhập Lão Kinh Viện thì nhất định sẽ bị từ chối, cho dù để Vân Tiêu cầu xin hoặc là hắn uy hiếp thì cũng không nhất định có thể thành công, cho nên hắn dứt khoát để Tiểu Hồ Ly làm như thế, chỉ cần nho sĩ Lão Kinh Viện nhận lễ nhập học từ trong tay nàng thì thân phận này lập tức thành công.
Từ đó về sau, Lão Kinh viện cũng không còn cách nào phủ nhận Tiểu Hồ Ly, ít nhất cũng có thân phận đệ tử dự thính.
Người thông minh làm việc, phải ngầm hiểu lẫn nhau mới tốt.
. . .
. . .
"Ha ha, Phương nhị tiên sinh vất vả từ xa tới, xin mời nhập viện, uống chén nước trà?"
Ngọc Hành tiên sinh dẫn đầu mỉm cười, cũng không dài dòng mà tránh người sang mời Phương Thốn vào Lão Kinh Viện.
Trong khoảng thời gian từ lúc Phương Thốn xuống pháp chu đến khi bước vào Lão Kinh Viện không biết có bao nhiêu người đang nhìn hắn, bất luận trong ngoài Triều Ca, chỉ cần là Luyện Khí Sĩ Triều Ca, bọn họ đều rất đúng mực, sẽ tận lực không thể hiện ra ánh mắt thô lỗ vô lễ hoặc là thần thức, để tránh quấy nhiễu đến người khác, làm mất lễ nghĩa. . .
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ.
Bây giờ, ở bên ngoài Triều Ca, trong một lương đình nào đó trong núi cách Lão Kinh Viện hơn mười dặm có một người vóc dáng thon gầy, mặc áo bào tím, rõ ràng đây là một người trẻ tuổi có vẻ tàn bạo, đang lạnh lùng, âm u nhìn về phía Lão Kinh Viện.
Ở bên cạnh hắn chỉ có một người hầu mập mạp, ông ta mặc áo bào lam và lẳng lặng chờ ở một bên.
"Không ngờ lúc này Lão Kinh Viện lại dám mời hắn tới đây, lẽ nào bọn họ muốn che chở cho hắn sao?"
Người trẻ tuổi khẽ nói, có vẻ vô cùng bất mãn: "Bây giờ, người trên khắp thiên hạ này đều đang mắng Long Thành, chỉ trích Long Thành, lẽ nào đám người này đều bị ngốc à? Bọn họ không nhìn ra, cái “Vô Tương Bí Điển” kia vốn không phải do Long Thành truyền ra, mà là do Phương gia truyền cái bí điển vứt đi này ra, có ý đồ bất chính, muốn hủy căn cơ của hoàng tộc Đại Hạ ta, vốn là tội chết. . ."
Thân thể lão người hầu mập mạp hơi cúi thấp xuống, nhưng không dám trả lời, cũng không dám khuyên bảo.
Người trẻ tuổi này mắng hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám mây âm u, nói: "Ngày đó có phải là trời cũng mưa không?"
Lão người hầu suy nghĩ một lúc thì mới hiểu rõ.
Ngày đó, khi ông ta đi cùng với Thất hoàng tử đến Liễu hồ phúng viếng, trời cũng đang mưa.
Cũng là mưa phùn mờ mịt giống như hôm nay.
Khác nhau chỉ là khi đó, bọn họ đi Liễu hồ phúng viếng, mà ngày hôm nay, là Phương Thốn vào Triều Ca.
Giọng nói của Thất hoàng tử lạnh lẽo, bỗng nhiên hắn ta nói: "Ta không thích mưa thế này, xua tan đi cho ta!"