Chương 696: Mời công tử dự tiệc
Mặc dù từ lúc vào Lão Kinh Viện Phương Thốn chưa bước ra cửa viện nửa bước, Triều Ca ở ngay bên trái, nhưng theo lý mà nói, hiện giờ Phương Thốn thật ra vẫn chưa xem như chân chính bước vào thành Triều Ca, nơi quan trọng của Đại Hạ, tiên thành có ý nghĩa chân chính.
Nhưng theo cuộc “Đấu pháp” của hắn cùng Lão Kinh Viện, cũng đã không biết bao nhiêu người chú ý tới hắn rồi.
Từ sự khinh miệt đối với vị đệ đệ của tiên sư này, sau đó lại hắn cho Lão Kinh Viện một vấn đề khó, rồi lại đến đám mây kéo dài không chịu tan trên bầu trời Lão Kinh Viện, có đủ loại suy đoán đối với chân tướng trong đó, địa vị của Phương Thốn trong suy nghĩ của vô số cao nhân Triều Ca, cũng đang gia tăng từng chút một, ở một mức độ nào đó, thậm chí hắn giống như một vấn đề khó giải, dần dần dẫn đến sự chú ý của vô số người...
“Ta không chịu nổi nữa, ta không thể chịu được nữa...”
Tiên thành Triều Ca, một tòa thành ở góc Đông Bắc, giữa không trung có ngọc thang buông xuống vị trí giữa thành nhỏ, bên trong truyền ra tiếng kêu đau khổ đến tê tâm liệt phế: “Phụ vương đâu? Ta muốn gặp phụ vương, phụ vương biết ta sắp chết... Tại sao vẫn chưa trở về?”
Bên trong thiên điện, Thất Hoàng tử đau đớn lăn lộn trên mặt đất, có thể thấy hắn ta đã gầy rộc như da bọc xương trên người, gân xanh nổi lên, vô cùng đáng sợ, giống như một con rắn, dường như trong mạch máu có thứ gì càng chạy càng nhanh, hắn càng lúc càng đau đớn đến mức hoàn toàn không màng tác phong, giọng nói khàn cả đi.
“Bệ hạ ở Thiên Ngoại Thiên, nhất thời chưa thể về...”
Lão người hầu mặc lam bào mập mạp, hiện giờ rõ ràng cũng gầy đi một vòng, nhìn Thất Hoàng tử lăn lộn trên mặt đất thì chân tay luống cuống, đau khổ khuyên: “Điện hạ, điện hạ, ngài... Trước tiên ngài chịu đựng một chút, không thể ăn Thần Tức Đan nữa, ngài chịu không nổi...”
“Người Đan Hà Sơn đâu? Tại sao bọn họ không mau luyện đan giải độc cho ta?”
“Bọn họ muốn chết, bọn họ to gan, có phải bọn họ nhớ chuyện xưa không muốn chữa khỏi cho ta hay không?”
Thất Hoàng tử lăn trên mặt đất, cong lại như một con tôm lớn, đau khàn cả giọng mắng: “Còn có đại ca, Kiếm Tôn... Tại sao bọn họ không tới quan tâm ta... Rõ tàng ta đau khổ như vậy, bọn họ muốn thấy ta chết sao?” Mắng đến cuối cùng, bỗng nhiên ưỡn người ra “Đúng rồi, còn có Khúc gia, không phải sở trường của Khúc gia là chữa bệnh sao? Mau... Mau đi gọi người Khúc gia tới...”
Lão người hầy đau khổ nhìn Thất Hoàng tử, khuyên: “Người Đan Hà Sơn đã nói thẳng, độc của điện hạ là kịch độc, không giải được, người Khúc gia có tới cũng vô dụng... Nghe lão nô một câu, thật sự không được... Ngài vẫn nên từ bỏ thứ đồ kia đi...”
“Từ bỏ?”
Thất Hoàng tử đỏ mắt, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, hung hãn giơ tay tát lão người hầu một cái.
Vẻ mặt vặn vẹo, giống như đang nhìn kẻ thù: “Lão nô tài, ngươi vẫn muốn hại ta, thứ đồ kia là của ta, là bảo bối của ta, không phải của Phương gia... Đồ vật khắp thiên hạ đều là của hoàng tộc ta, đồ họ Phương kia để lại, đương nhiên cũng là của hoàng tộc ta... Ta chỉ có luyện hóa thứ này mới có khả năng bước vào Tiên Cảnh, ta mới có thể có một vị trí nhỏ ở Triều Ca...”
Lão người hầu bị tát một cái, nhưng một chút oán giận cũng không có, chỉ khóc lóc nói: “Nhưng mà... Ta lo lắng điện hạ không gắng gượng được...”
“Ta làm được, nhất định có thể vượt qua được, người kia thành thật như vậy, đồ hắn để lại không thể nào hại người...”
Thất điện hạ nỉ non nói, như là đang an ủi chính mình, nói rồi bỗng nhiên lại gào khóc rống lên, ôm chặt lấy cổ lão người hầu nói: “Thanh Nô... Thanh bá bá, ngươi cứu ta, ngươi cứu ta với, ta... Ta không thể lấy nó ra được...”
“Thứ đồ đó ngày đêm tra tấn ta, ta... Ta chết mất...”
“...”
Vẻ mặt lão nội thị thay đổi khổ, giãy dụa, cuối cùng ông ta cắn chặt răng.
“Điện hạ, ngài nghe ta nói...”
Hắn dùng sức đỡ hai vai Thất Hoàng tử, trầm giọng nói: “Không có cách nào cả, chỉ có thể mời người của Phương gia ra tay!”
“Đây là đồ tiên sư để lại cho người của Phương gia, vậy thì cũng chỉ có người của Phương gia mới có thể lấy nó ra...”
“Điện hạ, chỉ có thể mời Phương Nhị tiên sinh ra tay cứu mạng!”
Đang đọc sách thì bị người khác quấy rầy, Phương Thốn rất không thoải mái.
Ba tháng đầu hắn đến Lão Kinh Viện, thật ra có rất ít người tới quấy rầy hắn, có lẽ là bởi vì biết Lão Kinh Viện đã đến tìm hắn, có chuyện lớn, và cũng bởi vì nguyên nhân đấu pháp giữa hắn với Lão Kinh Viện còn chưa phân định thắng bại. Có điều sau ba tháng đầu, dần dần có thiệp mời đưa đến Lão Kinh Viện, hoặc là để mời hắn dự tiệc, hoặc là có người trực tiếp mang thiếp tới bái phỏng...
Phương Thốn thẳng thừng từ chối.
Ta muốn tập trung học tập!
Bây giờ, bản thân hắn chính là tham diễn nhiều thêm một ngày thì sẽ lĩnh hội được mấy tầng Đại Đạo Kinh.
Làm sao có thể lãng phí thời gian trên bàn tiệc được?
Cho nên hắn chẳng những không dự tiệc, thậm chí còn nói với Lão Kinh Viện rằng tất cả thiếp mời không cần đưa đến tay hắn.
hắn ở Triều Ca không có bằng hữu!
Làm thế này đúng là yên tĩnh được một lúc, hắn không nhìn thấy thêm thiếp mời nào nữa.
Nhưng mới qua mấy ngày, bỗng dưng lại có một phong thiếp để trên bàn của hắn.
Phương Thốn nhíu mày, rõ ràng đã biết có thể bị mình cự tuyệt, thậm chí còn có chuyện mình không cho phép Lão Kinh Viện đưa thiếp tới, ấy vậy mà vẫn đem một phong thiếp này đặt trước mặt mình. Nếu vậy thì đây nhất định là một nhân vật quan trọng, thế là mở ra xem.
Ngoài dự đoán, thiếp này lại không ký tên.
"Lưu Phong Viện?"
Phương Thốn có hơi tò mò. Tuy rằng đến đây không được bao lâu, còn chưa vào đến Triều Ca, nhưng hắn đã từng nghe danh Lưu Phong Viện.
Là nghe được từ chỗ Hạc Chân Chương.
Nghe nói Lưu Phong Viện này chính là nơi đứng đầu của Triều Ca, tên gọi không được hay lắm, nhưng đây là nơi mà năm đó Tiên Đế đã từng đến uống rượu ngâm thơ, còn có người kể rằng, thậm chí Tiên Đế cũng do rượu nơi này ngon nên mới lấy bút vòng thành, xây dựng nên Triều Ca, thật giả khó phân. Nhưng nếu đã dám khoe khoang điều này, thì có thể biết rằng địa vị Lưu Phong Viện ở Triều Ca có thể nói là rất cao...
Hạc Chân Chương vẫn luôn muốn đi, nhưng thật sự là không đi nổi.
Nhóm đệ tử đời thứ hai trong Lão Kinh Viện cũng không đi nổi, bọn họ đều nghèo có tiếng...
Thiếp này không những mời mình đi Lưu Phong Viện thậm chí còn không viết rõ cụ thể lầu các đình viện.
Điều này nói lên cái gì?
Chẳng lẽ đối phương chỉ vì mời mình mà bao cả Lưu Phong Viện?
...