Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 697: Mời công tử dự tiệc (2)

Chương 697: Mời công tử dự tiệc (2)


Phương Thốn nhìn thoáng qua, rồi cất thiếp vào một bên.
Lưu Phong Viện tất nhiên là nơi tốt, với những người không đi được đều có sức hấp dẫn cực lớn.
Nhưng hắn thì không như vậy!
Hắn có thể đi được!
Điều làm cho Phương Thốn kinh ngạc còn ở phía sau. Ngày thứ hai, bỗng nhiên Ngọc Đài tiên sinh xuất hiện ở bên ngoài tĩnh thất của Phương Thốn, mặt mày không có biểu cảm, thần sắc cứng nhắc. Đối với vị đường đường là đại tọa sư Lão Kinh Viện này, đương nhiên Phương Thốn không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy chào đón, nhưng sau khi Ngọc Đài tiên sinh ngồi xuống uống mấy ngụm trà, nói đông nói tây vài câu, rồi cực kỳ không tự nhiên lấy một phong thiếp ra.
"Chuyện kia..."
Hắn rõ rất lúng túng nhưng vẫn cố chỗng đỡ: "Ta có người bằng hữu nhờ ta chuyển một tấm thiếp, mời Phương Nhị tiên sinh dự tiệc!"
Phương Thốn liếc mắt nhìn phong thiếp đặt trên bàn gỗ bình thường, rồi cười cười không nói gì.
Ngọc Đài tiên sinh càng lúng túng thêm, ra vẻ vô ý đặt lên bàn Phương Thốn rồi nói: "Ha ha, cũng không có gì, chỉ là bằng hữu kia của ta có phần ngưỡng mộ tiên sư nên muốn mời Phương Nhị tiên sinh dự tiệc, nhớ lại cố huynh... Ngươi muốn đi thì đi, không đi cũng không sao..."
Sau đó nói nhăng nói cuội vài câu rồi tiêu sái rời đi.
Dù sao người ta cũng là tọa sư Lão Kinh Viện, người như thế mà chịu làm việc hộ chuyển thiếp này, quả thực.
"Thú vị..."
Phương Thốn trực tiếp ném thiệp vào sọt rác rồi quay lại đọc sách.
Ngày hôm sau, bỗng nhiên Vũ Thanh Ly lại tìm tới đây, kinh ngạc nói: "Có người đưa hai mươi khối long thạch nhờ ta chuyển cho huynh một phong thiếp, còn bảo ta khuyên huynh đi dự tiệc, việc này có hơi kỳ quái, ta đã nhận tất cả hai mươi khối long thạch kia..."
Phương Thốn nói: "Thiếp đâu?"
"Vứt rồi!"
Vũ Thanh Ly nói: "Cái thiếp lén lén lút lút bậc này, còn có thể là yến tiệc gì hay ho sao?"
Phương Thốn ngơ ngác một chút: "Vậy sao ngươi còn nhận long thạch của người ta?"
Vũ Thanh Ly nói: "Là ta muốn xem bọn họ có thật sự đưa không, sau đó tới đây nói cho ngươi biết là có việc như thế xảy ra!"
Phương Thốn khen: "Ý này của ngươi rất hay!"
Không bao lâu sau, nhóm người Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi cũng đến đây, đều lấy thiếp ra, cũng nói có người cầm mười khối long thạch đưa cho họ, nhờ họ chuyển thiếp. Khi biết Vũ Thanh Ly cũng nhận một việc như vậy thì không khỏi chép miệng kêu kỳ lạ, thầm nghĩ rốt cuộc không biết là ai mời khách lại hào phóng như vậy, không chỉ mời đến Lưu Phong Viện mà thậm chí còn trả tiền để người ta đưa thiếp?
Sau khi lấy làm lạ một hồi, sắc mặt họ chợt lạnh xuống, có một vấn đề nghĩ không ra:
Vì sao lấy mười khối long thạch bảo mình đưa thiếp còn Vũ Thanh Ly là hai mươi khối?
Xem thường ai đây?
Cùng là một người, hao tâm tốn sức mời mình đi dự tiệc là có ý gì?
Sau khi Phương Thốn suy tính một, vẫn là lựa chọn học tập.
Mấy cái thiếp lại bị quẳng hết vào sọt rác.
...
Thứ làm Phương Thốn cảm thấy hứng thú là buổi chiều lúc Vân Tiêu đến, lần này, hắn không nhíu mày nói mình lấy được bí mật gì khó lường, mà lộ ra sắc mặt có chút lo nghĩ, sau khi ngồi xuống, dường như nửa ngày trôi qua vẫn chưa nghĩ ra nên nói cái gì...
Hồi lâu, đột nhiên hắn mới hỏi: "Huynh có biết ta có một vị vị hôn thê ở Triều Ca không?"
Phương Thốn nhìn một cách ngạc nhiên, gật đầu: "Biết!"
Vân Tiêu nói: "Vậy huynh có biết là ở Triều Ca, ta và nhiều bằng hữu tâm đầu ý hợp gia nhập một vài hội nhóm, đều là hội nhóm phong nhã như hội thơ Thanh Hoa, hội đá cầu Thần Câu, hội chơi cờ Càn Khôn, hội ca hát Trường Lưu, hội xiếc Tam Kiều Động, hội Mười Dặm Ngõ Hẻm Tìm Hoa, hội chơi bài thẻ ngựa Tứ Bộ Quan Phu Nhân, hội Tam Bang Liên Minh Tứ Hải Kết Nghĩa, hội xếp hạng danh tiếng Đào Hoa Am không?"
Phương Thốn sửng sốt một chút, thật sự là không kịp phản ứng.
Im lặng một lát, hắn nói: " Cũng có người nhờ huynh đưa thiếp tới à?"
"Không phải có người thôi đâu!"
Vân Tiêu yên lặng lấy ra một xấp thật dày từ trong ngực: "Mà là có rất nhiều người nhờ ta đưa thiếp..."
Phương Thốn cười nhìn hắn một cái, nói: "Huynh cảm thấy ta nên đi không?"
Vân Tiêu im lặng một hồi rồi nói: "Vẫn là nên cân nhắc xếp hạng danh tiếng Đào Hoa Am một chút đi..."
Rồi lại thần bí nói: "Hạc sư đệ muốn gia nhập, nhờ ta xin giúp đây..."
Phương Thốn bất đắc dĩ ôm trán: "Ta vẫn còn muốn mặt mũi!"
"Ơ..."
Vân Tiêu yên lặng thu xếp mấy tâm thiếp, có chút mất mát tiêu sái rời đi.
"Rốt cuộc là người nào vậy?"
Phương Thốn nhẹ nhàng thở dài nói, suy nghĩ đắn đo một chút về chuyện này.
Nhưng vào lúc này có một thân ảnh lưỡng lự xuất hiện dưới lầu của hắn.
Phương Thốn nhìn thấy thân ảnh kia khi gần khi xa, khi thì đi vòng tròn, có khi thì ngẩn người đứng dưới cây liễu, xoắn xuýt nửa canh giờ khiến bản thân hắn cũng thấy sốt ruột, bèn bảo Tiểu Hồ Ly dẫn nàng lên, sau đó thấy Mạnh Tri Tuyết chưa nói được câu nào mà mặt mày cũng đã đỏ bừng, hắn cười nói: "Có phải cũng có người nhờ nàng đưa thiếp tới cho ta không?"
Mạnh Tri Tuyết có chút kinh ngạc: "Ngươi biết sao?"
Phương Thốn cười nói: "Cho nàng bao nhiêu long thạch?"
Mạnh Tri Tuyết chậm rãi lắc đầu nói: "Không có long thạch."
Phương Thốn lấy làm lạ: "Không có long thạch mà nàng chịu thay người ta chạy việc ư?"
"Người bảo ta đưa thiếp này tới..."
Khuôn mặt Mạnh Tri Tuyết đỏ bừng lên, khó khăn nói: "Là... là cha ta!"
"?"
Phương Thốn lập tức ngồi thẳng người, hắn đúng là có hơi bất ngờ rồi.
"Ngươi không cần đi đâu..."
Mạnh Tri Tuyết vội vàng xua tay nói: "Ta cũng không biết bỗng nhiên vì sao ông ấy muốn mời ngươi ăn cơm, rõ ràng ta cũng đã trở về lâu vậy rồi, ông ấy cũng chưa nghĩ bảo ta về nhà... Nhưng hôm nay, đột nhiên ông ấy tới đây, đưa cho ta tấm thiếp này bảo ta nhất định phải chuyển cho ngươi, khuyên ngươi đi Lưu Phong Viện dự tiệc... Ta cảm thấy chuyện này đây nhất định không tốt, ngươi không nên đi, nhưng lại do dự không biết có nên nói cho người không..."
"Chuyển lời với lệnh tôn!"
Phương Thốn cầm quyển kinh sách trong tay, hơi trầm ngâm một lát rồi nói:
"Ta sẽ đi!"
"Cái gì?"
Rõ ràng Mạnh Tri Tuyết kinh hãi, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt càng nhiều hơn là vui mừng.
"Nếu đã đến Triều Ca, thì đi bái phỏng người nhà đồng môn một chút cũng là chuyện nên làm!"
Mạnh Tri Tuyết vừa bất ngờ vừa vui mừng, liên tục gật đầu: "Được, được, để ta đi nói với phụ thân!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất