Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 702: Long mạch nghịch chuyển

Chương 702: Long mạch nghịch chuyển


Nhìn phản ứng đắn đo của vị Thất hoàng tử này, Phương Thốn hơi ngả người ra sau rồi lại ngồi ngay ngắn.
Bây giờ, hắn vẫn không hiểu rõ rốt cuộc vị Thất hoàng tử này có vấn đề gì.
Dù sao hắn ta cũng đường đường là Thất hoàng tử, là nhi tử nhỏ nhất của Tiên Đế. Với tu vi của Tiên Đế lúc sinh ra hắn mà nói, chỉ sợ khi hắn sinh ra đã được tiếp cận với tiên miêu của khí Tiên Thiên viên mãn rồi. Thế này thì nói là Tiên Thiên Đạo Thể cũng không quá đáng, hơn nữa, hắn ta ở Thất Vương điện, có đan sư và ngự y tốt nhất Đại Hạ hầu hạ và điều trị, như vậy thì còn có thể gặp vấn đề gì được?
Quan trọng là tại sao hắn tin tưởng mình có thể chữa khỏi cho hắn?
...
...
Suy nghĩ kỹ xong, Phương Thốn cũng không nóng nảy nữa.
Dù sao bây giờ chắc chắn là vị Thất hoàng tử kia còn vội vàng hơn hơn hắn.
Ôm những suy nghĩ này, hắn chờ rượu ngon và sơn hào hải vị được bưng lên, xem mỹ nhân yêu cơ nhảy múa nhẹ nhàng, lại nghe đàn sáo nhạc tiên, mỗi khi có người tỏ ý, hắn lại cười tươi cười nâng ly với đối phương, hưởng thụ yến tiệc hiếm có này.
Nói thật là nhẫn nhịn ở Lão Kinh Viện lâu như vậy, thật sự hắn hơi khó chịu.
Mặc dù lúc mở đầu tiên yến không tốt đẹp lắm, bầu không khí cũng làm cho người ta cảm thấy khá áp lực, nhưng sau khi tiên yến bắt đầu, chỉ thấy trên mặt vị Thất hoàng tử kia luôn nở nụ cười, liên tục nâng ly mời rượu, những người ở đây thấy vậy đều không khỏi thả lỏng, ít nhất bọn họ chắc chắn cho dù quan hệ giữa vị Thất hoàng tử kia và Phương Thốn có như thế nào thì ngoài mặt, họ vẫn muốn buổi tiên yến này diễn ra tốt đẹp.
Mà trong số những người ngồi ở đây, ngoại trừ Bá Doanh công chúa thì ai nấy đều đến kính Thất hoàng tử và Phương Thốn một ly khi Thất hoàng tử xuất hiện để bày tỏ mình đã bận bịu đến đây giúp đỡ, sau đó thì lui ra ngồi bên ngoài, còn những người ở lại bên trong thì phần lớn đều có suy nghĩ đến đây để chơi cho đã.
Nhất là những người cùng hội với Vân Tiêu, đa số họ đều là các cao thủ ngâm thơ hát khúc, thưởng hoa phẩm khí trong thành Triều Ca. Bọn họ vừa vào tiệc rượu thì đã không ngồi yên mà uống thêm mấy ly rượu, sau khi hiểu ý Thất hoàng tử, thì rất sung sướng nhảy lên, có người kêu phạt rượu, có người lại chủ động múa cùng yêu cơ, có người thì nâng cao ly rượu hô to mọi người cùng uống, bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.
Lúc này, vị Thất hoàng tử kia cầm bình rượu trong tay, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng vui vẻ này.
Lão nội thị ở bên cạnh hắn ta thì trầm mặc mà hầu hạ, không biết đang suy nghĩ gì.
Còn mấy người Luyện Khí Sĩ trung niên bình thường giữ mình, thì lúc này có chút yên không ngồi. Ví dụ như phụ thân của Mạnh Tri Tuyết, bình thường ông ta không mấy khi chơi đùa những trò này, mà dù có chơi thì cũng sẽ không chơi cùng các tiểu bối Luyện Khí Sĩ này, cho dù có chơi cùng các tiểu bối Luyện Khí Sĩ này thì ông ta cũng sẽ không chơi ngay trước mặt khuê nữ nhà mình, rõ ràng ông ta chỉ được người ta nhờ vả mời Phương Thốn đến dự tiệc thôi, đâu biết lại thành ra như thế này đâu?
Mà phụ thân của Mạnh Tri Tuyết lại không thể rời đi sớm giống như Bá Doanh công chúa nên đành ngồi ở đó, cả người không được tự nhiên.
...
...
"Mạnh ngốc... Sư tỷ, ta vẫn luôn không biết ngươi lại là nhân sĩ trong triều đình đấy."
Các đồng học ở bên cạnh Phương Thốn cũng đang tò mò hỏi thăm Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương uống nhiều rượu nên suýt chút nữa thuận miệng nói ra.
Thực ra thì bọn họ cũng đã sớm đoán được một ít về thân thế của Mạnh Tri Tuyết.
Mà không chỉ riêng bọn họ, không ít người ở thành Liễu Hồ năm đó cũng đoán ra được một ít.
Mạnh Tri Tuyết ở trong mắt người khác chính là thân truyền của viện chủ thư viện Bạch Sương, là tôn nữ của thành thủ thành Liễu Hồ, nhưng bình thường, thời gian nàng ta đi theo viện chủ để tu hành cũng không nhiều, cái danh “thân truyền” này giống như một loại quan hệ chứ không phải là thầy trò thật sự, còn về phần thành thủ thì càng không giống, vì nếu nàng ta là tôn nữ ruột thịt thật thì sao một người họ “Bạch”, còn một người lại họ “Mạnh”?
Huống hò, xét về nhiều phương diện khác, thiên tư của Mạnh Tri Tuyết cũng tốt, tài nguyên của nàng cũng nhiều, dường như không chỉ một thành thủ thành Liễu Hồ nho nhỏ là có thể cung cấp nổi, cho nên đã có rất nhiều lời đồn đãi nói Mạnh Tri Tuyết là từ nơi khác đến đây học.
Đương nhiên, biết thì biết vậy, nhưng các đồng học của Mạnh Tri Tuyết đều biết Mạnh Tri Tuyết không nói những chuyện này nên họ cũng không đi hỏi.
Nhưng cho đến hôm nay, phụ thân của Mạnh Tri Tuyết đã xuất hiện thì đừng bàn đến những chuyện khác nữa.
"Các vị đồng môn đừng trách ta, vốn ta là nữ nhi của Mạnh gia ở Triều Ca, còn cha ta là con thứ ba của Thần Dương gia chủ Mạnh gia bây giờ, ta… không phải ta cố ý giấu diếm mọi người. Năm đó, vốn là ta cố chấp muốn đến thành Liễu Hồ học nên đã cầu xin rất nhiều lần, cuối cùng phụ thân cũng đồng ý, nhưng các trưởng bối trong nhà đều bất mãn, phụ thân ra lệnh cho ta không được nói chuyện trong tộc ra ngoài... Nhưng người vẫn rất yêu thương ta!"
Mạnh Tri Tuyết hơi ngượng ngùng nói, dường như có chút hổ thẹn vì đã giấu bọn họ.
"Phải công nhận là nàng ngốc thật, nàng lại tin rằng người khác không nhìn ra thật..."
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ như vậy, rồi cười nhìn nàng nói: "Vậy vì sao ngươi nhất định phải đến thành Liễu Hồ học?"
Mạnh Tri Tuyết nghe vậy thì trầm mặc.
Phương Thốn nhíu mày, lúc hắn vừa định nói: "Không muốn nói thì đừng nói" thì thấy Mạnh Tri Tuyết ngẩng đầu lên nhìn mình và nói sâu xa: "Phương nhị công tử, thật ra thì ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết."
"?"
Phương Thốn hơi sửng sốt, đã sớm muốn nói thì sao lại không nói?
Ta bịt miệng ngươi à?
"Thật ra thì có rất nhiều người đã hỏi ta vì sao ta nhất định phải đến thành Liễu Hồ học, vì sao nhất định phải lập nên Nam Sơn Minh..."
Vẻ mặt lúc này của Mạnh Tri Tuyết có vẻ hơi nghiêm túc, nàng nhìn Phương Thốn và nói: "Ta không nói chuyện này với người ngoài, nhưng thật ra ta làm những chuyện này là vì lệnh huynh Phương Xích tiên sinh. Ta đến thành Liễu Hồ là muốn biết năm đó Phương Xích tiên sinh lớn lên ở đâu và như thế nào, mà lập nên Nam Sơn Minh là bởi vì ta hy vọng người như Phương Xích tiên sinh được vĩnh viễn lưu truyền hậu thế."
"..."
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ: "Thật ra thì ngươi không nói, thì mọi người cũng đã sớm nhìn ra rồi?"
Nhưng lúc này, hắn thấy Mạnh Tri Tuyết thật tình như vậy thì cũng không nỡ ngắt lời nàng mà chỉ tập trung lắng nghe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất