Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 712: Sau khi uống rượu thì đàm luận trà

Chương 712: Sau khi uống rượu thì đàm luận trà


Mạnh Trung Lương cân nhắc, lại nói: "Đúng rồi, việc cầu thân này, chỉ cần sắp xếp xong, con bảo hắn chuẩn bị hậu lễ!"
Mạnh Tri Tuyết gần như xù lông, mặt cũng đỏ, không nhịn được nói: "Cha đang nói nhăng nói cuội gì ở đây thế?"
"Ha ha..."
Mạnh Trung Lương vuốt râu ngắn, bộ dạng an ủi, cười nói: "Con gái của ta xẩu hổ, nhưng con cũng đừng trách cha, mẹ con mất sớm, con lại không thân với Thanh Thị, cũng đành để ta tự mình đứng ra hỏi, cũng may ta mắt sáng tai thính, chỗ nhỏ nhặt cũng vẫn có thể nhìn ra, vừa nãy con vừa nói vừa khóc với Phương Nhị công tử, lẽ nào ta còn nhìn không ra sao?”
Vừa nói, vừa ấn nhẹ bàn tay, ra hiệu Mạnh Tri Tuyết không cần giải thích, nói tiếp: "Có điều, con cũng cần nhớ kỹ những câu này của ta!"
"Thứ nhất, Phương gia tuy xuất thân từ thành Liễu Hồ, nhưng nhờ có huynh trưởng hắn là Phương Xích, phần gốc gác và danh tiếng này, chính là không biết bao nhiêu đại tộc Triều Ca cũng không sánh nổi, Phương lão nhị hắn cưới đích nữ Mạnh thị làm tam phòng, cũng không thể xem là trèo cành cao..."
“Thứ hai, tiểu tử Phương gia kia, lớn lên trắng trẻo, lại hơi kiêu ngạo, cha nhìn thấy nhất định rất đào hoa, phong lưu. Cha biết con là người thành thật, nhưng con có lúc cũng phải nghĩ thoáng một chút, trước đây cha ở thanh lâu không biết từng gặp qua bao nhiêu nam nhân như hắn... Không nói cái này, chủ yếu là con phải học cách nghĩ thoáng, nếu không, sợ là sau này có lúc con sẽ chịu uất ức..."
"..."
"Cha... cha đừng nói bậy..."
Mạnh Tri Tuyết đã bị một trận đòn công kích của phụ thân làm cho bối rối, lúc này mới phản ứng lại, vội la lên: "Hắn không phải là loại người đó!"
"Đừng vội giải thích thay!"
Mạnh Trung Lương mở miệng cười, nói: "Thấy bạn biết người, nhìn bạn bè bên cạnh hắn, đều là loại thế nào? Tiểu tử họ Vân trước đây chính là tay ăn chơi nợ tiếng Triều Ca, đồng môn họ Hạc kia, cũng là trời sinh một cặp mắt gian tà..."
Còn có nha đầu họ Mộng kia, nàng ta sẽ không tranh cướp với con đấy chứ?"
"..."
"Răng rắc..."
Mạnh Tri Tuyết cuối cùng không nhịn được, bỗng nhiên bẻ gãy một mảnh gỗ trên xe ngựa, bóp nát.
"Được rồi được rồi, không nói những lời nói lung tung nữa..."
Mạnh phụ cũng sợ hết hồn, vội vàng xin tha, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng nói: "Cái còn lại chính là quan trọng nhất, ta thấy Phương Nhị công tử, dường như không hòa thuận với Thất hoàng tử. Đây chính là vấn đề quan trọng nhất. Có điều, nếu hắn là con rể của Mạnh gia ta, vậy cha cũng không ngại nói cho hắn biết một bí mật, không để cho hắn đến nỗi bị Thất hoàng tử đè nén đến chết..."
Mạnh Tri Tuyết vốn định phá cửa sổ đi ra ngoài, nghe được lời này, không nhịn được ngẩn ra.
Xoay người lại nói: "Cái gì?"
Lúc về tới Lão Kinh Viện, một đám bạn đồng học vẫn đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bọn họ đã sớm biết lá gan vị Phương nhị công tử này rất lớn, lại bởi vì Phương Xích tiên sư mà người nhà họ Phương đến Triều Ca, tất nhiên cũng sẽ có chút tiếng tăm, nhưng không ngờ khí phách vị Phương nhị công tử này lại lớn như thế, không chỉ trong Lưu Phong Viện không nể mặt Thất hoàng tử, thậm chí đến cuối cùng khi Thất hoàng tử nổi giận ra tay, Phương nhị công tử vẫn ung dung ngăn cản...
Ở một mức độ nào đó, cái này đúng là ở trước mặt hoàng tử mà không cúi đầu chút nào đi?
Có điều ngoài cảm giác ngạc nhiên, tâm trạng lại cũng không khỏi lo sợ. Dù sao mặc dù chỉ là thấy rõ một mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra vị Thất hoàng tử kia tính khí thất thường, ra tay tàn nhẫn, sợ rằng không phải là người khoan dung. Lần này Phương Thốn ở bên trong Lưu Phong Viện, mặc dù không tính là kết thù với hắn, nhưng cũng khiến cho đôi bên cũng không vui vẻ gì, ai biết sau đó vị Thất hoàng tử này có trả thù hay không?
Trong lòng mọi người đều biết điều này, nhưng cũng do dự, không biết nên làm sao để nhắc nhở.
Chỉ là thầm nghĩ, Phương Nhị công tử này cũng không phải là ngốc, lúc này nên tự nhận ra đi chứ?
Nói không chừng trong lòng đã có kế hoạch ứng phó rồi...
...
...
Phương Thốn thực sự đã nghĩ được cách ứng phó rồi.
Về tới bên trong Lão Kinh Viện, mọi người ngồi xuống, sau khi uống mấy chén trà, hắn đã cười nói: "Có thể bắt đầu bố trí..."
Mọi người đều sợ hãi: "Bố trí cái gì?"
Phương Thốn cười nói: "Đương nhiên là bố trí xem làm thế nào để vị Thất hoàng tử kia gặp họa rồi!"
"Cái gì!"
Rú lên một tiếng, Hạc Chân Chương và Vân Tiêu đều đứng lên kinh hãi.
Ngay cả sắc mặt của những người khác cũng đều kỳ dị, vừa rồi bọn họ còn đang suy nghĩ nếu vị Thất hoàng tử này đến gây sự thì nên đối phó như thế nào. Ai ngờ được Phương Thốn vừa mở miệng đã khiến mọi người sợ thót tim, hắn lại muốn chủ động ra tay đối phó với hoàng tử?
Là hoàng tử đó!
Con trai của Tiên Đế đó!
...
...
"Ngồi xuống!"
Phương Thốn nhìn bọn họ rồi vung tay, nói: "Có cái gì không đúng sao?"
Hạc Chân Chương sửng sốt nói: "Ngươi cảm thấy những điều này rất đúng sao?"
Phương Thốn cười cợt, nói: "Các ngươi cảm thấy vị Thất hoàng tử này sẽ để yên cho ta sao?"
Nghe được lời này, mọi người đều lắc đầu, vừa nãy điều khiến bọn họ lo lắng chính là vấn đề này, vị Thất hoàng tử này đâu phải dễ dàng khoanh tay như vậy, hắn ta cũng là người hẹp hòi. Hơn nữa tuy mọi người tới Triều Ca chưa lâu nhưng cũng nghe bóng gió, nhất là năm đó trên núi quận Thanh Giang, Ô Nha Sn, Phương Thốn đã chém chết Thực Nguyệt Thần Quân. Mọi người đều biết đấy là cún cưng của vị Thất hoàng tử này...
Phương Thốn cười nói: "Nếu đã biết hắn chắc chắn sẽ không để yên, vậy tại sao ta không thể sớm ra tay đối phó hắn chứ?"
Mọi người hơi yên lặng, dường như có cái gì đó sai sai, lại dường như không có cái gì không đúng…
Vân Tiêu vừa nhìn bên trái nhìn bên phải, vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Vậy... huynh dự định đối phó với hắn ta thế nào?"
Phương Thốn cau mày liếc nhìn hắn, nói: "Cũng không có người ngoài, việc gì phải lén lút như vậy?"
"Được rồi!"
Thân hình Vân Tiêu từ từ thả lỏng, miễn cưỡng nói: "Gần đây vẫn làm nội ứng nên thành quen rồi!"
Sau đó mới tỏ ra bình thường nhìn về phía Phương Thốn, nói: "Dù gì người ta cũng là hoàng tử, một thường dân như huynh làm sao đối phó hắn ta được?"
"Đây đúng là một vấn đề khó!"
Phương Thốn hơi do dự, than thở: "Quan trọng nhất chính là tình báo!"
Lúc nói, ngược lại không khỏi nhớ đến Tiểu Thanh Liễu, lúc có hắn ở đây, thăm dò tình hình đúng là sở trường của hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất