Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 711: Hôn sự này

Chương 711: Hôn sự này


Mọi người xung quanh trông thấy dĩ nhiên là cảm thấy rất cổ quái.
Ai mới là người chiến thắng trong trận đấu pháp vừa nãy?
Nếu nhìn áo bào thì hình như là Phương nhị công tử chiếm ưu thế, nhưng Thất hoàng tử vừa ra tay đã có thanh thế đáng sợ, trái lại Phương Thốn vẫn không để lộ ra công phu kinh người gì ở trước mặt mọi người, đặc biệt bây giờ là nhìn Thất hoàng tử thấy sắc mặt hồng hào, khí thế sôi trào, ngược lại Phương Thốn hơi lơ đãng lắc lắc bàn tay, dường như có chút không thoải mái, có vẻ như là Thất hoàng tử đã chiếm ưu thế...
Ít nhất hắn cũng làm cho tay của Phương Thốn bị đau, không phải sao?
Trong vô số ngờ vực, Thất hoàng tử còn chưa trả lời, nhưng lão thái giám vốn đang lẳng lặng đứng ở phía sau lại bỗng nhiên vòng qua đoàn người đi ra, nhẹ nhàng thi lễ với Phương Thốn, thấp giọng nói: "Phương Nhị tiên sinh đừng trách, điện hạ cũng chỉ là muốn cùng đồng môn mài dũa mà thôi, tiên sư từng ở Thất Vương điện tu hành hai năm, vốn dĩ nhân quả này không thể thoát khỏi, chỉ mong sau tiệc hôm nay, Phương Nhị tiên sinh nhớ tới nguồn gốc của Thất Vương điện chúng ta và tiên sư, nếu như có phiền toái vụn vặt gì cũng không cần khách sáo, chỉ cần đến Thất Vương điện chúng ta nói một tiếng là được rồi..."
"Đa tạ tiền bối... "
Phương Thốn cũng không khách sáo, chỉ là cười cúi chào vị thái giám kia, sau đó cười rời đi.
Mà nhìn thấy cảnh này, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, và Tiểu Hồ Ly lúc này vẫn còn hơi tức giận nhìn chằm chằm Thất hoàng tử, Dạ Anh dùng ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào con cóc bát bảo trong hồ nước vì kinh sợ nên đang nhảy loạn xạ, sau đó vội đi theo mọi người, Mạnh Tri Tuyết vốn cũng muốn đi cùng nhưng lại bị phụ thân kéo lại, nói: "Về lâu như vậy, sao không về nhà một chuyến?"
Trong đám người ở lại, lão thái giám tiến lên, đỡ lấy Thất hoàng tử lại, đám nha hoàn xung quanh đều vây quanh.
Trước khi đưa Thất hoàng tử vào hậu viện, lão thái giám thay mặt Thất hoàng tử cảm ơn mọi người, bảo mọi người giải tán.
...
...
"Ta bị thiệt rồi..."
Chờ Thất hoàng tử tắm rửa thay y phục rồi lại ngồi xuống ở sau sảnh, lúc lão thái giám đang dâng lên một chén trà thì bỗng nghe được lời hắn ta nói.
Lão thái giám ngẩng đầu, thấy Thất hoàng tử giống như đã tỉnh táo lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
"Nhưng rót cuộc ta đã chắc chắn!"
Không đợi lão thái giám mở lời hỏi, Thất hoàng tử lạnh giọng mở miệng, trên mặt xuất hiện đồng thời hai trạng thái hận thù và hưng phấn, lạnh lùng nhìn lão thái giám, gằn giọng nói: "Nhưng rốt cuộc ta đã xác định, ngươi nói không sai, trên thế gian này người có thể cứu ta quả nhiên chỉ có hắn. Hắn lĩnh hội Vô Tương Bí Điển còn sâu hơn ta nghĩ, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp ta lấy long châu ra!"
Vừa nói, hắn vừa hơi điên cuồng cười: "Quan trọng nhất chính là ta phát hiện hắn cũng cần long châu!"
"Ha ha ha ha, mặc dù hắn có điên cuồng hơn nữa, ngạo mạn hơn nữa, hắn cũng sẽ rơi vào tay ta..."
"Ta đã nắm được con đường duy nhất có thể khiến hắn tăng cao tu vi cảnh giới..."
"..."
Lão thái giám thận trọng từ từ mở miệng: "Chuyện này đối với người nào cũng đều là chuyện tốt..."
"Câm miệng!"
Thất hoàng tử quát lớn, mặt nhăn nhó tới cực điểm: "Muốn để ta tác thành cho hắn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"
...
...
"Trước đây ta còn nghĩ, trước cánh cửa thứ sáu, huynh trưởng có để lại tạo hóa gì hay không.."
Trên đường trở về, Phương Thốn đã lẳng lặng suy nghĩ, sắc mặt có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
"Bây giờ nhìn lại, đúng là sự thật!"
"Tu luyện long châu, trấn áp long khí, lĩnh ngộ nguồn gốc tuyệt diệu của thiên địa, du ngoạn từ Bản Sơ đến Chân Thần Đạo..."
“Đây chính là điểm mấy chốt để ta đột phá Nguyên Anh!”
"Mà bây giờ xem ra, chuyện này đến đúng lúc..."
Hắn nghĩ, khóe miệng cũng lộ ra ý cười: "Vị Thất hoàng tử kia không biết dùng thủ đoạn gì mà biết được huynh trưởng luyện thành long châu. Đồng thời sau khi huynh trưởng qua đời, hắn còn lấy được viên long châu kia. Chỉ có điều, cũng không biết huynh trưởng có đoán trước được rằng vị tiểu điện hạ này lại là hạng người có lòng tham hay không. Có lẽ hắn không đợi được đến lúc ta truyền Vô Tương Bí Điển vào thế gian mà đã luyện hóa viên long châu này rồi. Bây giờ, long châu và thần hồn kết hợp nhưng lại không có long khí giúp sức, cho nên hắn..."
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra ý cười trên sự đau khổ của người khác.
"Thật muốn xem dáng vẻ hắn đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất..."
"..."
Ngẫm lại tất cả mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, Phương Thốn không khỏi hít một hơi.
Tình thế bây giờ đã rất rõ ràng, hắn cũng không biết chuyện này là do huynh trưởng đã sớm lường trước được, hay là có thể nói mình cực kỳ may mắn. Cảnh giới Nguyên Anh vốn là cảnh giới khó vượt qua nhất, nhưng bây giờ cơ hội lại sẵn có như vậy...
Chỉ cần mình có lòng từ bi, giúp đỡ vị Thất hoàng tử kia lấy long châu ra thì hắn có thể bảo toàn tính mạng, còn bản thân mình có thể tu thành Nguyên Anh.
Tu thành Nguyên Anh, có thể chuyển hóa lượng công đức lớn, trực tiếp đỡ được hình phạt của trời!
Một kiểu cục diện hai hai bên đều có lợi, lại cứ tùy tiện như thế mà xuất hiện ởi giữa hắn và Thất hoàng tử.
Chỉ là...
"Thật sự phải cứu hắn sao?"
Nụ cười trên mặt Phương Thốn rất nhanh đã biến thành cười gằn: "Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"
...
...
"Tuyết Nhi, con không cần lo lắng, mẫu thân sẽ không giáo huấn con nữa đâu..."
Cũng vào lúc này, trên một chiếc xe ngựa nanh chóng về phủ, phụ thân của Mạnh Tri Tuyết - Mạnh Trung Lương lúc này đang dò xét con gái của mình, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, dường như lo lắng con gái sẽ chống đối việc về nhà, bèn dài dòng luyên thuyên khuyên một câu.
"Bà ấy là phu nhân của cha, không phải mẫu thân của con!"
Mà Mạnh Tri Tuyết lại nghiêm túc cẩn thận chỉnh ông ta: "Hơn nữa chuyện con có có trở về nhà hay không và chuyện bà ta có giáo huấn con hay không cũng không liên quan đến nhau!"
"Được được được..."
Mạnh Trung Lương bận an ủi con gái, sau đó đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Qua rất lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói: "Con gái của cha thực sự đã lớn rồi..."
Mạnh Tri Tuyết cau mày nhìn ông ta.
Mạnh Trung Lương vội vàng cười xua tay, ra hiệu không có ý gì khác.
Sau đó, ông tiếp tục nhìn con gái của mình, xúc động, nói: "Con và Phương nhị công tử lúc nào thành hôn?"
Mạnh Tri Tuyết bối rối: "Cái gì?"
Mạnh Trung Lương cười nói: "Gái lớn gả chồng, cha cũng hiểu, huống hồ cha cũng không phải là lão hồ đồ kia, nói cái gì mà lệnh của cha mẹ, lời nói của người làm mai, nếu bản thân con đã coi vừa mắt, người cha này cũng không có ý kiến gì. Đương nhiên quan trọng chính là không thể để cho mọi người biết hai người là tự định chung thân đại sự, nói...ừm, nói hắn là phải đến trước Mạnh phủ chúng ta cầu thân!"
Mặt Mạnh Tri Tuyết ngây ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất