Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 716: Tam Sơn Tam Viện

Chương 716: Tam Sơn Tam Viện


“Phương nhị công tử có lễ rồi...”
“Chư vị tiền bối có lễ rồi...”
Khi Phương Thốn thay xong quần áo chậm rãi đi về phía phòng khách của Lão Kinh Viện thì nhìn thấy một bầu không khí nói cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy hắn đến thì những người ăn mặc có chút kì lạ nhưng có thể nhìn ra thân phận và tu vi không hề đơn giản này liền vội mỉm cười đứng lên chắp tay hành lễ với hắn, sau đó mới ngồi xuống. Nhìn có vẻ mọi người đều rất khiêm nhường giống như một đám bạn cũ tụ tập vậy.
“Chư vị tiền bối tôn quý đến đây không biết là có gì chỉ giáo?”
Tuy trong lòng biết rõ nhưng Phương Thốn vẫn tỏ ra rất khiêm nhường, mỉm cười hỏi.
“Ha ha, nói là chỉ giáo thì không dám!”
Một người đàn ông lớn tuổi hói đầu trong đám người này cười ha ha rồi nói: “Lệnh huynh Phương Xích nổi tiếng khắp thiên hạ, có tư chất của tiên nhân, còn Phương nhị công tử cũng có tài nổi tiếng xa gần, là trang tuấn kiệt trong rất nhiều người. Ta và cả Tam Sơn Tứ Viện đã sớm có ý thăm hỏi nhưng vẫn luôn không có người dẫn lối. Hôm nay nghe nói Phương nhị công tử trong yến tiệc ở Lưu Phong Viện được Thất Vương Điện tán thưởng nên chúng ta cũng không nhịn được mà dày mặt già này mà chủ động đến thăm hỏi, mong Phương nhị công tử đừng trách chúng ta đã làm phiền Phương nhị công tử tu luyện.”
“Việc này... Chư vị tiền bối đã đánh giá ta quá cao rồi.”
Phương Thốn nghe vậy vội tỏ ra vẻ được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng trong lòng lại “hừ hừ”.
Bảy thánh địa lớn của Triều Ca chính là Tam Sơn Tứ Viện.
Ngoài Lão Kinh Viện ra, còn lại sẽ là Tam Sơn Tam Viện. Tuy không được đường hoàng đứng đắn hình tượng như Lão Kinh Viện nhưng đó cũng là nơi vô cùng tôn quý trong mắt hàng nghìn hàng vạn Luyện Khi Sĩ. Những người trước mặt này chính là người đến từ Đan Đỉnh Sơn, Luyện Thần Sơn, Quan Vân Sơn, Sâm Thiên Viện, Động U Viện, Luân Hổi Viện. Có thể nói ở trước mặt Phương Thốn bây giờ đều đã đầy đủ những người của bảy đại thánh địa Tam Sơn Tứ Viện rồi.
Mà những người đến từ những nơi này thì tất nhiên địa vị là phi phàm rồi.
Nhưng với thân phận tu vi của họ lại ăn nói khiêm nhường như vậy với Phương Thốn đúng là quá nể mặt hắn rồi.
“Ha ha, Phương nhị công tử không cần quá khiêm tốn, những lời này của chúng ta cũng là lễ nghĩa cần có!”
Trong bầu không khí đặc biệt hoà hợp thì bỗng có một người đàn ông mặc một bộ quần áo bằng vải thô đến từ Luyện Thần Viện có thân hình cường tráng, giọng nói như tiếng chuông, mỉm cười và nói: “Thật không dám giấu, chúng ta đến đây cũng không phải đến không.” Nói rồi ngón tay chỉ lên trên rồi cười nói tiếp: “Trận nhã đấu của Lão Kinh Viện và Phương nhị công tử bây giờ đã trở thành một chuyện kỳ lạ của cả Triều Ca rồi, mọi ngõ ngách đường phố đều đang bàn tán xôn xao, đến cả các đệ tử phía dưới của chúng ta cũng khó kìm nén nổi, vẫn luôn cầu xin chúng ta đến gặp Phương nhị công tử, muốn được công tử chỉ điểm vài điều!”
“Chỉ điểm sao?”
Phương Thốn vội cười khoát tay: “Cái này sao ta dám nhận?”
Mấy người này đều cười: “Luận bàn tu vi để cùng tiến bộ chính là con đường đúng đắn, có gì mà dám hay không dám chứ?”
Có thể thấy là họ nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng sắc mặt mấy toạ sư của Lão Kinh Viện đang ngồi cùng đã hơi biến sắc rồi.
Họ đều là những người già sắp thành tinh rồi sao có thể không nghe ra mục đích đang ẩn giấu của những người đến từ Tam Sơn Tam Viện chứ?
Ngọc Hành tiên sinh là người đánh tiếng đầu tiên liền cười ha ha mà nói: “Ta biết ngay các ngươi thấy Lão Kinh Viện của chúng ta có được người tài giỏi như vậy thì liền nóng lòng thèm khát mà. Nhưng Phương nhị công tử đến Lão Kinh Viện của chúng ta chính là để tham kinh ngộ đạo, bây giờ hai bên đang ở thời khắc quan trọng của thảo luận kinh nghĩa, dù đệ tử của các ngươi muốn mời Phương nhị công tử chỉ điểm thì cũng phải đợi đã, nếu như quá gấp gáp thì cứ đến Lão Kinh Viện của ta trước cũng được!”
“Lão Ngọc Hành, mấy lời này của ngươi cũng quá bá đạo rồi!”
Một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, phong tình vạn chủng nhìn về Ngọc Hành rồi nói nhàn nhạt: “Phương nhị công tử người ta là được mời đến Lão Kinh Viện của các ngươi chứ không phải là đệ tử của nhà ngươi, từ lúc nào đã đến lượt ngươi làm chủ chứ. Hơn nữa, trận đấu pháp này các ngươi lại không hề dốc hết sức, một tầng mây đen đã treo trên trời sắp bốn tháng rồi, ngươi có biết bách tính đã bắt đầu oán than dậy đất rồi không?”
Mấy toạ sự của Lão Kinh Viện nghe thấy vậy thì sắc mặt liền trở nên khó chịu, Ngọc Đài tiên sinh hắng giọng lên tiếng: “Lão Kinh Viện chúng ta tất nhiên sẽ phái học sinh đi giúp đỡ bách tính giải quyết việc đồng ruộng, sửa kênh mương, còn có thể tạm thời đuổi các đám mây đi để dẫn ánh sáng chiếu xuống, không cần các ngươi phải lo. Đấu pháp lần này vốn là việc Lão Kinh Viện của chúng ta đã hẹn trước với Phương nhị công tử để tham diễn về thiên đạo tuần hoàn, có liên quan gì đến các ngươi chứ?”
“Ha ha, người thẳng thắn không nói vòng vo, Phương nhị công tử là thiên kiêu của Đại Hạ chứ không phải thiên kiêu của Lão Kinh Viện các ngươi. Lão Kinh Viện các ngươi có thể mời Phương nhị công tử thì sao Tam Sơn Tam Viện chúng ta lại không mời được chứ? Các ngươi có thể nhã đấu, lẽ nào chúng ta thì không được sao?”
Nghe lão giả kia nói xong, sắc mặt mấy toạ sư của Lão Kinh Viện đã trở nên vô cùng khó chịu!
Khốn khiếp, biết trước là các người đến không có ý tốt mà!


Chỉ cần thấy đối phương nhắc đến đám mây đen trên đỉnh đầu kia thì họ liền hiểu rõ được ý đồ đối phương đến đây rồi.
Ngoài mặt thì bây giờ Lão Kinh Viện vẫn không chịu thừa nhận mình đã dốc hết sức để đối phó với đám mây đen này, mà chỉ nói là các đệ tử đời thứ hai đang nghiên cứu cùng Phương nhị công tử. Tuy có rất nhiều người đã nghi ngờ mà nói rằng nếu từ đầu là các đệ tử đời thứ hai đấu pháp thì bây giờ cũng đến lúc các toạ sư nên ra tay rồi, lẽ nào vì rèn luyện các đệ tử mà để bầu trời của Lão Kinh Viện cứ tối mãi như vậy sao?
Nhưng đám mây đen kia trên bầu trời Lão Kinh Viện càng lâu thì họ lại càng không thể thừa nhận!
Nhưng thái độ này có thể giấu được người thường chứ sao giấu được người của Tam Sơn Tam Viện.
Họ thậm chí còn nghe ngóng được, trận cá cược này có liên quan đến tung tích phần sau của “Vô Tương Bí Điển”, nói là Phương nhị công tử đã dùng đám mây này để đánh cược với Lão Kinh Viện, chỉ cần Lão Kinh Viện có thể đuổi được đám mây đen này đi thì Phương Thốn sẽ giao cho họ phần sau của “Vô Tương Bí Điển”.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất