Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 74. Hắc Thủy Trại (2)

Chương 74. Hắc Thủy Trại (2)


Thế gian này, có luyện khí sĩ.
Mà luyện khí sĩ thì lại cần luyện đan luyện dược, cần rất nhiều linh thảo. Nhưng loại linh thảo này khác với các hoa màu thông thường, cực kỳ tiêu hao nông điền phân bón, tận mấy năm liền cũng không lấy lại được sức lực. Mặc dù pháp luật của Đại Hạ đã có minh văn rõ ràng, sau một năm trồng linh thảo thì không được trồng tiếp nữa, phải trả lại cho bách tính để họ trồng hoa màu.
Nhưng nông điền lợi nhuận ít, nếu trồng hoa màu thì một đến hai năm cũng không thu được lương.
Lương thực của bách tính không đủ lại còn phải nộp tiền thuế thuê đất. Ăn không no, họ chỉ có thể lên núi cày xới đất hoang để tìm đất mới trồng lương thực.
Còn nông điền mà bọn họ khai khẩn ra, sợ là không bao lâu nữa sẽ lại trồng linh thảo mà các luyện khí sĩ cần, bọn họ chỉ có thể rời đi.
Cứ lập đi lập lại như vậy, những lưu dân này có thể không di dời vào rừng núi sâu được sao?
Cho dù là trên núi có rất nhiều yêu ma tinh quái thì cũng phải đi thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ, chúng nhân cũng đã rời khỏi thành Liễu Hồ. Đến một ngã tư, nhìn về phía trước, chỉ thấy lau sậy liên miên, khí đen bốc lên, càng về phía nam, càng là núi lớn không thấy giới hạn, giống một con cự thú đang bò trên mặt đất vậy.
Vũ Thanh Ly nói:
-Phía bên trái chính là Hắc Thủy Than, là cứ điểm của bọn hãn phỉ, hung thần ác sát. Chúng ta vẫn là nên đi đường vòng, để tránh sinh chuyện. Nếu đi bên phải, là Thanh Hồ Sơn, thị trấn mà chúng ta cần tra cũng nằm trong đó!
-Hắc Thủy Than chính là ổ phỉ kia sao?
Chúng học sinh nghe vậy, đều hướng về phía trước mà nhìn, lờ mờ có thể nhìn thấy một mảnh sơn trại ở giữa đám lau sậy.
Mộng Tình Nhi cười giễu cợt nói:
-Lũ yêu ma này ngày càng hung tàn, lập các loại danh hiệu, cái gì mà Triều Tổng Trưởng Kíp, Tứ Đại Đà Chủ, Thất Đại Hộ Pháp, ha ha, long xà hỗn tạp, ô yên chướng khí. Không chỉ tàng trữ tà tu, còn thích sinh sự. Thế gia hào thân của thành Liễu Hồ, đa số đều chịu thiệt thòi trước bọn họ. Thậm chí một số việc làm ăn của thành thủ đều bị bọn họ đánh chủ ý vào. Bây giờ ngay cả sơn trại cũng lập lên rồi, vạch đất làm giới, lâu la ngày đêm canh giữ, người không liên quan chỉ cần đến gần một chút là sẽ bị đánh bị giết, còn ngang ngược hơn cả thành thủ...
Phương Thốn nhìn về phía khói đen bốc lên ở đám lau sậy, dường như cũng cảm nhận được một nguồn hung phong ác khí. Trước đó, Phương gia cũng xém chút nữa là ăn thiệt dưới tay của lão Triều Thôn Hải Bang rồi. Đối với giang hồ nhân sĩ, tất nhiên là không xa lạ, ở một mức độ nào đó, bọn họ đã không chỉ là làm xằng làm bậy, đơn giản là muốn chiếm núi xưng vương, hai bên kéo quân đến, nói không chừng còn dám đấu với cả thành thủ nữa đấy.
Luận về đám bang trại phỉ, bọn họ có những lưu dân ăn không đủ no đầu nhập vào, tụ chúng sinh sự.
Luận về thủ đoạn luyện khí, đừng coi thường bọn phỉ trại, trong đó không thiếu cao nhân.
Cũng giống như đám học sinh thư viện, sau khi hết thời hạn ba năm, có ba con đường để đi, có thể vào Quận Tông, vào Huyện Phủ, hoặc là vào Thủ Dạ Cung.
Nhưng để vào Quận Tông, cần thiên tư trác tuyệt, ưu tú hơn người.
Vào Huyện Phủ thì cần có nhân mạch bối cảnh.
Vào hoang nguyên Vĩnh Dạ thì lại quá nguy hiểm!
Cả ba đều không muốn đi, vậy thì ngoài việc vào giang hồ, làm gì còn lựa chọn khác?
Cũng chính vì những lý do này, cộng với việc bị người khác bài xích, trong triều đình không sống được, vì lý do nào đó mà phạm tội, bị Đại Hạ truy nã, hoặc là trên chính đạo, không tìm được cơ hội đột phá, thế nên đại đa số đều vào giang hồ...
Cái gì mà tà yêu, tán tu, tư thụ luyện khí pháp gì đó đều là thuộc loại này.
Hỗn loạn, âm u, hung ác, đây chính là giang hồ...
“Từ kiếp trước, đã luôn có mộng giang hồ, nhưng trên giang hồ thực sự lại khác xa với những gì mà chúng ta nghĩ...”
Trong lòng nghĩ như vậy, Phương Thốn trầm ngâm một lát rồi nói:
-Chuyện bách tính trong thôn biến mất, liệu có liên quan đến đám hãn phỉ này không?
Nhiếp Toàn ở một bên nghe Phương Thốn nói vậy, đột nhiên cười nói:
-Phương nhị công tử đúng là chưa trải qua sự đời mà, bọn hãn phỉ đó sợ là đến bản thân mình còn ăn không đủ no, bọn họ cũng không khai khẩn đất hoang, càng không thể đi mở đường, bắt những người đó để làm gì hả?
Chúng nhân nghe vậy, đều cười ngượng ngùng, quay lại nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn mắng thầm, nhưng cũng chỉ nở nụ cười trên mặt, nói:
-Ta chỉ là đang nghĩ, có khi nào… bọn họ bắt người để làm yêu pháp gì hay không?
Cách đây rất lâu, Phương Thốn đã xem qua trên điển tịch!
Luyện khí sĩ trên thế gian đều tìm kiếm bảo vật dược linh khoáng, thiên tàng địa mạch, nhằm nâng cao tu vi, tu luyện thuật pháp.
Tất cả những thứ này có thể được gọi là đại dược!
Thế gian có rất nhiều loại đại dược, ngũ hoa bát môn, nhưng chỉ có một loại duy nhất được công nhận là đại dược của thiên địa!
Người!
Người là đại dược tốt nhất của thiên địa, không gì sánh bằng!
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, người đều có tiên thiên chi khí, hơn nữa còn là tiên thiên chi khí lâu nhất trong chư linh. Luyện khí sĩ tu luyện tiên thiên chi khí chính là dựa vào vô vàn pháp môn để luyện ra hậu thiên chi khí, cố gắng để nó gần với tiên thiên nhất có thể. Hậu thiên chi khí càng giống với tiên thiên chi khí hơn thì ngưng luyện càng tinh thuần, thuật pháp càng mạnh. Thế nên còn gì tốt hơn tiên thiên chi khí chứ?
Người chính là nguyên liệu tốt nhất để chiết xuất tiên thiên chi khí!
Tà pháp trên thế gian nếu mà được nghiên cứu tỉ mỉ, hầu hết đều liên quan đến tiên thiên chi khí!
-Luyện yêu pháp...
Phương Thốn nghiêm túc hỏi, chúng học sinh nghe thấy cũng khá là tò mò, nhìn về phía năm người của Nam Sơn Minh.
So với năm người của Nam Sơn Minh, bọn họ quả thực thiếu chút kinh nghiệm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất