Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 75. Hai phần thưởng lớn

Chương 75. Hai phần thưởng lớn


Năm người của Nam Sơn Minh nghe Phương Thốn nghiêm túc hỏi, đột nhiên cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng không ngại giải thích cho hắn.
Vị tiểu tiên tử trông kém hơn Mạnh Tri Tuyết một chút, Mộng Tình Nhi đó cười nói:
-Chắc do thời gian Phương nhị công tử ở thư viện có chút ngắn nên ngươi không biết. Trong đám phỉ họa này quả thật là thường xuyên có tán tu hoặc luyện khí sĩ phạm pháp trốn trong đó, thích nhất tu luyện tà pháp, nâng cao thực lực, quỷ tà thuật, sợ là còn hiểu biết nhiều hơn cả tọa sự của thư viện chúng ta...
-Nhưng duy nhất pháp môn đoạt nhân lấy tiên thiên chi khí thì bọn họ tuyệt đối không dám động vào!
-Đoạt tiên thiên chi khí của người, mượn nó luyện đan luyện dược, hoặc ích thọ kéo dài mạng sống, hoặc luyện khí chế dược, đều là tội lớn nhất của luyện khí sĩ. Một khi bị phát hiện, người người phải trừ diệt, bọn họ còn sợ hơn bất kỳ ai. Dù sao thì bách tính vẫn có thư viện thành thủ bảo hộ, còn bọn họ thì chỉ có thể tự sinh tự diệt. Chỉ cần có người luyện tà pháp này, không phải là sẽ lấy bọn họ ra trảm trước hay sao?
-Vì vậy, chỉ cần có người lấy người luyện tà pháp này, bọn họ không những không che dấu, ngược lại hợp nhau tấn công!
“Nói thế cũng có lý...”
Phương Thốn thầm nghĩ, sau đó lại nghĩ đến một số nơi khác.
Trước đây hắn ít ra ngoài, rất nhiều thứ đều nhờ vào quyển tông mới biết được.
Nhưng rất nhiều thứ sẽ không nằm trong quyển tông.
Tuy nhiên, những gì Mộng Tình Nhi nói cũng có lý. Có một số chuyện chỉ cần bọn phỉ trại này nói một tiếng còn có ích hơn là thành thủ.
Lý do rất đơn giản, suy cho cùng, người ta cũng là...
Có nhiều chuyện thành thủ không dám làm, nhưng người trong giang hồ thì không kiêng dè gì cả.
Nếu họ cũng đã xem tà pháp này là cấm kỵ, vậy thì cũng sẽ không có nhiều người dám làm...
...
...
-Thực ra điều mà Phương nhị công tử lo sợ cũng không phải không có lý!
Mạnh Tri Tuyết nghe họ nói xong, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Phương Thốn, thấy hắn có vẻ trầm tư, nàng ta nhàn nhạt nói:
-Mặc dù phần lớn tán tu ác phỉ đều không dám nhúng chàm chuyện này, nhưng cũng khó có thể đảm bảo được không có yêu nhân nào lưu lạc ở đây, phá hỏng quy tắc, vì vậy phỉ họa này cũng phải tra. Lùi lại một bước mà nghĩ, ngay cả khi bọn chúng không liên quan đến việc này, nhưng những chuyện mà chúng làm, cướp giật của thương nhân, bắt cóc tống tiền, thậm chí còn che giấu đám ác nhân, bắt cóc trẻ nhỏ, khoét mắt ăn xin, tất cả những thứ xấu xa này, không thể dễ dàng bỏ qua được!
Nghe xong, chúng nhân đều gật đầu tán thành.
Ngược lại là Nhiếp Toàn, lúc đầu còn đang cười Phương Thốn, nhưng nghe ra ý bảo vệ của Mạnh Tri Tuyết, sắc mặt có chút khó xử.
Hạc Chân Chương thấy vẻ mặt của Nhiếp Toàn không vui nên cười nói để giảng hòa:
-Nếu đã làm việc xấu, sớm muộn gì cũng phải trả giá. Đây vốn là chí hướng của Nam Sơn Minh chúng ta. Nhưng mà lần này đến đây là để tra rõ chuyện mất tích của bách tính Du Tiền trấn, nếu những chuyện tà quỷ này không phải do bọn phỉ họa gây ra, vậy thì khả năng lớn là do đám yêu ma tinh quái trong núi sâu làm...
Mọi người nghe xong đều gật đầu đồng ý.
Nhiếp Toàn cười lạnh nói:
-Đám yêu vật này đáng ghét nhất, bọn hãn phỉ tà tu kia nói sao thì cũng là người, hành xử cũng có giới hạn. Còn yêu ma trùng trùng kia không phải là tộc ta, cơ tâm bất dị. Luyện khí sĩ, thậm chí tà tu cũng còn có quy tắc, bọn chúng thì lại không thủ, cố ý hành sự lấy nhân tộc ta làm thức ăn. Hằng ngày có một hai con yêu ma phạm giới, làm hại một hai người cũng đành, nhưng nếu chúng thật dám chỉ trong một đêm bắt hết mấy trăm bách tính thì dù có chết cũng không thể bỏ qua!
Chúng nhân xung quanh nghe vậy đều phối hợp:
-Đám phỉ họa dã quái trong núi vốn đã là hai mỗi hiểm họa lớn nhất của bách tính Liễu Hồ!
-Học sinh Nam Sơn Minh sớm muộn cũng trừ đi hai mối hiểm họa này...
-Đúng lắm, đúng lắm!
Đám đệ tử của Nam Sơn Minh cùng nhau phối hợp, kích động, phẫn nộ, nhiệt huyết hò hét!
-...
-...
-Trừ hai đại họa này...
Phương Thốn ở bên cạnh ngược lại thở dài, thầm nghĩ: “Quả là người trẻ...”
Dù là phỉ hoạn do Thôn Hải Bang cầm đầu, hay là đám yêu họa ẩn cứ nơi núi sâu, đều là hai vấn đề lớn gây hại cho bách tính thành Liễu Hồ. Nhưng ngay cả học sinh trong thư viện cũng biết đến hai mối họa này, thậm chí cả lão sào phỉ ổ của chúng cũng biết, thế tại sao trong thành Liễu Hồ, nơi có Bạch Sương thư viện, nơi có các đại nhân vật như tọa sư giáo viên, lại có thần tướng Tập Yêu Tư của thành thủ, nhưng mười mấy năm nay đều bỏ mặc cho bọn chúng hoành hành, xâm hại bách tính, kết quả là thư viện thành thủ lại tương an vô sự, thấy như không thấy?
Những tên hãn phỉ tán tu đó thậm chí còn lập ra cả một thành trại, cũng đã phái người đi tuần, thật sự cho rằng bên thành thủ không biết gì sao? Còn bọn yêu ma thậm chí có gan vào thành để làm ăn, thật sự cho rằng tọa sư của thư viện không phát hiện ra sao?
Sở dĩ yêu họa còn tồn tại, phỉ trại hung hăng, chẳng qua là vì bàn căn đan xen nhau, đánh xương lẫn cả gân mà thôi.
Làm sao để hai con hổ có thể sống chung một núi, tương an vô sự hả?
Chỉ có cùng nhau móc nối!
Đám thiếu niên Nam Sơn Minh nhiệt huyết này cư nhiên mở miệng là nói muốn giải quyết hai đại họa hoạn của thành Liễu Hồ, thật là...
Ha ha ha ha ha!
-Keng...
-Keng...
Phương Thốn đang cười nhạo trong lòng thì đột nhiên bên tai vang lên hai hồi chuông.
Hắn trong vô thức, đánh mắt nhìn đi, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Thiên Đạo Công Đức Phổ đột nhiên hiện lên, sau đó bên trên xuất hiện hai dòng chữ.
"Thành Tây phỉ hoạn đoạt nhân y thực, cổ loạn nhân tâm, hỗn tích tà tu, ác sự làm cạn, trừ nó được 10000 công đức!"
"Yêu quật Nam Sơn thực nhân tâm gan, thiết nhân sinh khí, thương thiên hòa, hư đại đạo, trừ nó được 10000 công đức!"
-...
-...
“Mẹ nó, chơi thật à?”
Nhìn hai dòng chữ tươi mới đó, Phương Thốn đột nhiên có cái tâm trạng muốn tát vào mặt của mình hai cái...
Ta rảnh quá nên lập cái này để làm à?
Còn nữa, Thiên Đạo Công Đức Phổ này điên rồi sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất