Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 81. Lão yêu khát máu (2)

Chương 81. Lão yêu khát máu (2)


-Ha, trảm yêu trừ ma là việc của luyện khí sĩ bọn ta, không cần tạ ơn, đều đứng lên đi!
Những học sinh thư viện này bị dân chúng vây quanh quỳ lạy, trong lòng cũng hơi cảm thấy ngạo nghễ, lạnh giọng trả lời, lệnh cho bọn họ đứng dậy.
Có người nhìn xác yêu quái chất như núi nhỏ trong thôn, không khỏi cười nói:
-Lần này vốn chúng ta đến để điều tra sự biến mất của dân làng ở Du Tiền trấn. Không ngờ lại thu hoạch được không ít, còn chém cả yêu ma gây rối trong thôn, trở về thư viện chính là đại công!
Mọi người cười nói:
-Đúng là như thế, tra rõ không tính là gì. Chém những yêu ma này mới tính tiêu trừ mầm họa!
Cũng có người tỉ mỉ hỏi thôn dân:
-Mọi người cách Du Tiền trấn cũng không xa, có biết họ từng gặp yêu họa không?
Các thôn dân đều khóc kể lể:
-Yêu ma gây loạn, đâu chỉ có mỗi Du Tiền trấn, trong núi này có thôn nào chưa từng bị bọn chúng làm hại chứ?
Các học sinh nghe vậy, hơi lộ ra khẩn trương, đều là trầm giọng nói:
-Việc này rất quan trọng, mọi người có chắc chắn không?
Các thôn dân khóc lóc nói:
-Không sai đâu, không sai đâu, nhất định là đám yêu quái làm, hai ngày trước vẫn còn nghe thấy tiếng hồ ly khóc ở các ngọn núi xung quanh. Mấy ngày hôm sau đã không còn ai ở Du Tiền trấn nữa, không phải chúng thì còn ai?
Chúng học sinh nghe xong, mừng rỡ nhìn nhau, hét lớn:
-Cắt yêu thủ, đem về thư viện lãnh công!
Ngay lập tức, có học sinh bắt đầu bận rộn giữa những cái xác chết của lũ yêu, cắt đầu, chuẩn bị mang chúng trở về thư viện để làm chứng.
Còn vài xác yêu bị vứt bỏ lại trong thôn. Thôn này bị yêu ma xâm chiếm, chết không ít người. Nếu lột da lông hoặc nanh vuốt của chúng đem vào thành Liễu Hồ bán thì cũng kiếm được không ít bạc, xem như bù đắp tổn thất.
Nam Sơn Minh tôn trọng Phương Xích tiên sư nên không chỉ học hắn trảm yêu trừ ma mà còn học hắn phù hộ bách tính.
-Đáng tiếc, để hai con yêu kia chạy mất, luôn thấy chưa được viên mãn cho lắm!
Hạc Chân Chương ở một bên nhìn đám học sinh này đang xử lý xác yêu quái, mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng cảm khái một câu.
Lúc này, Mạnh Tri Tuyết cũng đã gọi phi kiếm về, lau sạch vết máu trên thanh kiếm, khẽ lắc đầu nói:
-Vẫn là tu vi ta không đủ, vô pháp chém xa hơn. Bằng không thì hai con yêu ma đó đã không thể trốn thoát khỏi thanh kiếm của ta rồi...
Các học sinh khác nghe xong đều cười nói:
-Mạnh sư tỷ khiêm tốn quá rồi. Lão yêu đó đúng thật là rất lợi hại. Nhiếp huynh cùng Vũ huynh cùng nhau ra tay cũng khó mà thu phục được nó. Mà một kiếm vừa rồi của sư tỷ bay xa gần cả trăm trượng, vẫn có thể chém nó trọng thương, đã là giỏi nhất trong thư viện rồi. Ta nghĩ con yêu đó trúng phải một nhát kiếm của tỷ dù chạy thoát e là cũng sống không lâu!
Mạnh Tri Tuyết khẽ lắc đầu, mặc dù được mọi người khen ngợi, nhưng nàng ta vẫn có chút thất vọng.
Lúc này, nàng ta chợt nhớ ra điều gì đó, gấp gáp hỏi:
-Vừa rồi con yêu đó trốn về hướng nào?
Chúng học sinh đều là ngẩn ra, trở nên hơi an tĩnh.
Nhiếp Toàn hơi ngẫm nghĩ, biến sắc mặt, nói:
-Chạy về phía sau thôn, hình như là đi về phía nam...
Tất cả các học sinh lần lượt phản ứng lại:
-Đó chẳng phải... hướng về phía ngôi miếu đổ nát đó sao?
-A, Phương nhị công tử hiện giờ không phải đang một mình ở trong miếu...
Người người kinh ngạc, nghĩ tới một hậu quả đáng sợ, Mạnh Tri Tuyết không nhiều lời, đột nhiên phi người lên lao thẳng về phía ngôi miếu.
...
...
Cũng ngay khi mọi người nhận ra được hậu quả nghiêm trọng, lão yêu trốn khỏi thôn hốt hoảng chạy bừa, những nơi đi qua, tiên huyết đầy đất, trốn hồi lâu cũng đã sắp tiêu hết yêu lực, tốc độ chậm hơn rõ ràng, thở hổn hển, nhìn xuống tiểu yêu đang ôm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nhàn nhạt.
-Ly... Ly tiên sinh, ngài không sao chứ?
Trong vòng tay của nó, tiểu yêu ngẩng đầu lên, có chút ân cần hỏi han.
Lão yêu hơi ngẩn ra, lắc đầu, cười nhẹ:
-Những tên luyện khí sĩ này muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!
Tiểu yêu ồ lên một tiếng, qua một lúc sau, mới nói:
-Tại sao… tại sao lại muốn giết những người trong thôn đó?
Lão yêu khẽ run, tức giận nói:
-Nhân tộc giết cha ngươi, ngươi còn hỏi?
Tiểu yêu trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói:
-Nhưng không phải những người kia giết cha...
-Người đều giống nhau, bọn họ giết chúng ta, chúng ta liền giết bọn họ!
Lão yêu âm lãnh đáp, dọa tiểu yêu không dám lên tiếng.
Mà lão yêu nhìn tiểu yêu, trong lòng không khỏi nảy sinh ý nghĩ muốn uống máu của nó để tự chữa lành vết thương. Chỉ là nghĩ đến huyết mạch của tiểu yêu này có tác dụng lớn, lúc này ăn nó, không khỏi dã tràng xe cát biển Đông, trong lòng cũng không khỏi do dự, đang lúc lưỡng nan, chợt nghe cách đó không xa có tiếng ngựa. Hình như có ngựa cảm nhận được yêu khí của mình, kinh động mà hí lên. Trong lòng nó khẽ động, thuận thế chuyển hướng.
Đến trước ngôi miếu hoang tàn, quả nhiên thấy có rất nhiều ngựa, trong lòng nó hơi vui mừng giơ nanh vuốt muốn tóm lấy một con ngựa, tuy chỉ là súc vật, nhưng chỉ cần uống máu của nó, đoạt Tiên Thiên chi khí của nó thì có thể áp chế thương thế một ít.
Nhưng mà yêu niệm khẽ động, nó đã thấy được trong ngôi miếu đổ nát cư nhiên còn có một người.
Đó là một thanh niên mặc bạch bào, khuôn mặt tuấn tú, lúc này đang ngồi bên bếp lửa lặng lẽ đọc sách.
Bên người cũng không có binh khí gì, chỉ có một chiếc dù cũ.
Cảm nhận được khí cơ của người thanh niên đó, lão yêu nhất thời đại hỉ.
-Trời cũng giúp ta, vậy mà lại gặp được một tiểu luyện khí sĩ ở đây...
-Người này chắc hẳn là cùng một bọn với đám học sinh lúc nãy. Chỉ là vì trình độ tu luyện còn thấp mới ở lại đây giữ ngựa, người là vạn vật chi linh, thiên chi kiêu tử, Tiên Thiên chi khí của con người là loại thuần khiết cường đại hơn bất kỳ chủng tộc nào. Nhất là người tu hành. Chỉ cần ăn hắn là có thể trấn áp được thương tích, cũng sẽ đủ sức để đưa tiểu chủ ra khỏi thâm sơn này...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất