Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 82. Phương nhị công tử

Chương 82. Phương nhị công tử


Việc này không nên chậm trễ, chậm thì sinh biến, lúc này lão yêu nổi lên sát tâm, đột nhiên xông thẳng vào miếu.
Rầm.
Cánh cửa của ngôi miếu đổ nát bị đạp đổ, yêu khí cuộn lên ngọn lửa lúc sáng lúc mờ, lão yêu lao vào người thanh niên đó cắn xuống.
Tất cả đều là trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Mà thanh niên đang đọc sách đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười với lão yêu đó.
-Cũng không biết bọn họ đi trảm yêu trừ ma có gặp vấn đề gì không nữa...
Cách đó không lâu, Phương Thốn vẫn rất nghe lời mà ngồi đợi trong ngôi miếu đổ nát, im lặng ngồi đợi các học sinh quay trở về.
Trong lòng âm thầm suy xét một vài thứ, nhưng rồi cũng cảm thấy có lẽ sẽ không có vấn đề gì to tát. Mặc dù xung quanh thành Liễu Hồ cũng có một số yêu ma rất lợi hại, nhưng so với với luyện khí sĩ của loài người thì rõ ràng là chưa đủ ghê gớm. Nói trắng ra, những con yêu ma này bây giờ còn có thể ở lại xung quanh ngọn núi này là vì chúng chưa đủ uy hiếp cho thành Liễu Hồ, hoặc là nói chưa đủ uy hiếp cho thư viện cùng thành thủ.
Các học sinh thư viện đi cùng mình vốn là tu vi không cạn, đặc biệt là những người hâm mộ huynh trưởng trong Nam Sơn Minh càng lợi hại. Nếu ngay cả vài tiểu yêu ma gây rối bách tính mà cũng không thể xử lý được thì cũng quá cạn lời rồi. Nói đi nói lại, cho dù trong đám yêu ma đó có vài con lợi hại thật e là cũng không dám thật sự ra tay với các học sinh thư viện, trừ phi chúng không muốn sống nữa.
Nếu đã là như vậy, hắn cũng không cần lo lắng làm chi.
Không biết là qua bao lâu, tiếng la hét từ hướng của thôn làng cũng đã biến mất, đếm thời gian, bọn họ chắc hẳn là kết thúc rồi.
-Hí hí hí...
Đột nhiên, bên ngoài ngôi miếu truyền đến những tiếng ngựa hí, như thể vô cùng kinh sợ.
Hai tai của Phương Thốn nhất thời dựng lên, nhưng bên ngoài đều vô cùng yên lặng, có gió thổi lớn dần, tuấn mã kinh sợ.
Hắn bất động thanh sắc, chỉ là nhẹ nhàng cầm chiếc dù cũ trong tay, sau đó vẫn lặng lặng ngồi ở bên cạnh đống lửa xem kinh thư, tai lưu tâm nghe động tĩnh chung quanh, rất nhanh đã nghe ngoài miếu có một trận cuồng phong thổi qua, tiếng ngựa hí cũng nhỏ dần đi, xung quanh lại trở nên an tĩnh, nhưng mơ hồ lại như là có ánh mắt nào đó đang âm thầm nhìn mình chằm chằm.
Sắc mặt Phương Thốn không thay đổi, cầm cuốn sách trước mặt, nghiêm túc đọc nó.
-Loạt xoạt...
Tựa hồ có thể cảm giác được ngoài miếu có một thứ gì đó, càng ngày càng không thể kiểm soát được tâm trạng gấp gáp. Đột nhiên, cuồng phong gào thét, cửa miếu bị thổi ra yêu phong cuốn vào miếu đổ nát, bên tai nghe được tiếng cười âm hiểm, yêu phong thổi trên đỉnh đầu của mình, không cách nào hình dung sự cường đại của yêu phong, tuy có chút ngoài mạnh trong yếu, nhưng cũng đã cuồng mãnh đến đáng sợ.
Cũng ngay lúc này, Phương Thốn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn yêu phong trên đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Bàn tay phải của hắn đã cầm lên chiếc dù cũ bên cạnh.
Trong yêu phong này quả nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, dường như là một con ly miêu hình người, dáng dấp hung tàn, lúc này đã giơ lên móng vuốt sắc bén chộp xuống đầu hắn, miệng máu mở ra, mang theo sắc bén rét lạnh...
-Soạt!
Nhưng cũng ngay lúc móng vuốt vung lên, Phương Thốn đã bung dù.
Mặt dù mở như một tấm chắn, chắn trước người hắn.
-Rột roạt...
Móng vuốt của bóng đen chộp vào trên dù, phát ra âm thanh cào xé trên vải vóc, nhưng cư nhiên không có cào rách.
Còn Phương Thốn thừa cơ hội này đột ngột đứng dậy, tay phải rút từ cán dù ra một thanh trường kiếm sáng như tuyết, cổ tay bình ổn, một thân nội tức nhanh chóng trào lên, tất cả đều gia trì trên thanh kiếm, thuận thế chém ra.
-Phụt...
Bóng đen kia bị chiếc dù đen dọa, quơ mạnh móng tay một cái, quật dù sang một bên, sau đó lại muốn tiếp tục tấn công người thanh niên trẻ tuổi này, lại thình lình, ngay khi mặt ô đó vừa quật sang một bên thì có hàn quang lóe lên, giữa lồng ngực có chút cảm giác lạnh lạnh, cả người con yêu đó đều ngây ra, ngước mắt nhìn xuống thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của người thanh niên đó.
Cổ tay xoay, hung tợn xoáy giữa ngực một cái, sau đó nhẹ nhàng rút ra.
Máu tươi tuôn xối xả, bụng lòi ra, tim tan nát.
Yêu khí trên người lão yêu này tan dần theo tiên huyết phun trào, sau đó tiêu tán, từ từ ngã quỵ rồi cuối cùng gục xuống.
Trước khi chết, nó vẫn còn nhìn người thanh niên đó có chút khó hiểu.
Rốt cuộc chiếc dù này là pháp bảo gì mà nó không thể xé đi được?
Càng không hiểu là tu vi của học sinh trẻ tuổi này rõ ràng cực thấp, làm sao có thể đúng lúc phản ứng lại?
Coi như hắn kịp phản ứng, bằng chút tu vi này, có lẽ cũng không thể phá vỡ yêu thân của mình mới đúng...
Chỉ là, dù có khó hiểu thế nào đi chăng nữa thì tất cả cũng đã kết thúc rồi.
...
...
Phương Thốn dùng mũi kiếm chọc vào yêu thi trên đất, biết nó thực sự đã chết rồi.
-Pháp lực tinh thuần, quả thật rất hữu dụng...
Hắn nhớ lại cái cảm giác đâm kiếm ra khi nãy, khẽ gật đầu.
Lão yêu này thật ra tu vi rất sâu, dựa vào pháp lực hiện tại của mình, dù có ngưng tụ lại toàn bộ cũng khó mà giết được nó, chỉ có điều, bình thường mình dựa vào tiên thiên chi khí tu luyện, pháp lực tinh thuần hơn so với người khác, lập tức đều gia trì vào thân kiếm, liền khiến cho uy lực một kiếm này, cực kỳ mạnh mẽ, lão yêu dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng đã bị...
Hắn lắc lắc yêu huyết dính trên thanh kiếm, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cổng chùa.
Chỉ thấy bên cạnh còn có một con tiểu yêu, cao chưa tới ba mét, giống như tiểu hài tử tầm sáu bảy tuổi nhân loại mà thôi, còn là dáng dấp một nữ hài tử, tai hồ ly, phía sau còn có một chiếc đuôi hồ ly mượt mà, vô cùng kiều mỹ, lúc này rõ ràng đã bị hắn dọa choáng váng, đón lấy ánh mắt của hắn liền lạnh run, không ngừng lui về phía sau, dựa lưng vào tường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất