Chương 812: Đi tiêu tiền (2)
“Ngươi chính là vì điều này sao?”
Phương Thốn lắng nghe, khẽ cau mày, không tin vào lời của nàng ta chút nào.
Nếu nàng ta chỉ muốn một cái tín thư hay là tín vật thì nàng ta sẽ sớm nói điều đó.
“Đương nhiên là không phải.”
Nguyên Hàn Trang đứng sang một bên, có vẻ tò mò: “Ta đến Nguyên Thành với thân phận gì?”
“Đương nhiên là khách quý!”
Phương Thốn khẽ gật đầu nói: “Dù sao thì ngươi ở Triều Ca cũng đã giúp đỡ ta.”
“Vậy nếu ta vào Thiên Hạ hội thì sao?”
Nguyệt Hàn Trang hỏi lại.
Phương Thốn không ngờ rằng nàng ta sẽ hỏi như vậy, hắn hơi suy tư rồi nói: “Ít nhất cũng là một tổng đà chủ hoặc là một đại chưởng quỹ...”
“Đây chính là điều ta không thích...”
Nguyệt Hàn Trang lập tức nói: “Ta nghe nói ở Nguyên Thành có một vị Lâm tiên sinh, là một phú thương bí ẩn, công tử thế gia, tu vi không cao, nhưng hắn ta là một người vô cùng quyền lực ở Nguyên Thành. Nghe nói bình thường khi hắn đi vào Nguyên Thành thì đều có một nhóm người ân cần tiếp đãi…”
“Còn có một Hồng Đào nương nương cũng rất bí ẩn. Dường như nàng ta có mâu thuẫn với một số tông môn nào đó ở Nguyên Thành. Đối phương có Nguyên Anh tọa trấn, lại có vô số thế lực của Ngũ Hồ Tứ Hải tương trợ. Tông môn kia khí thế hung hăn đến tìm người này gây phiền phức. Nhưng không biết đã trải qua chuyện gì, chỉ biết rằng trong mòng một đêm, các tông môn đó đã thành thành thật thật, không chỉ ngoan ngoãn nhận sai trước các Luyện Khí Sĩ Nguyên Thành, mà còn thừa nhận sai lầm của mình khi phục vụ trà...”
“...”
Nàng ta đếm từng từ một, nói: “Ta đi thì có thể giống như họ không?”
“Điều này…”
Phương Thốn do dự và cười nói: “Hẳn là không thể.”
Nguyệt Hàn Trang lập tức không hài lòng, nói: “Lúc đầu chúng ta là lúc nào cũng đi theo ngươi...”
“Có thể giống nhau sao?”
Nghe vậy, Phương Thốn không khỏi bật cười: “Sau này, ngay cả thuốc giải cũng đưa cho ngươi!”
Nguyệt Hàn Trang duỗi tay nói: “Vậy ngươi lại đưa Sinh Tử Phù cho ta!”
Phương Thốn lắc đầu và nói: “Bây giờ Sinh Tử Phù không dễ tìm như trước nữa...”
Đến bây giờ, hắn sớm đã không còn tự tay luyện chế Sinh Tử Phù nữa, nhưng trước khi chạy đến Triều Ca, hắn đưa một phần cổ trùng kia cho Trùng Sư Yếu Ly, và hắn ta đã tinh luyện nó. Mặc dù hắn ta không biết nó có sức mạnh như thế nào, nhưng đã thành công luyện Sinh Tử Phù trở thành một món đồ xa xỉ, không biết bao nhiêu người tranh nhau đến đập đầu, muốn vào Thiên Hạ hội để cầu một viên, nhưng cũng không có được...
“Bất luận thế nào thì ngươi cho một cơ hội nữa được không…”
Nguyệt Hàn Trang có chút luống cuống, thậm chí không khỏi nhìn về phía xung quanh khoang thuyền, nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngay cả khoang thuyền này lúc trước ta cũng tặng cho ngươi...”
“Đây là ta cướp được.”
Phương Thốn nói: “Hơn nữa ngươi cũng là cướp từ tay người khác.”
Đột nhiên, Nguyệt Hàn Trang cảm thấy không biết phải nói gì.
“Thôi bỏ đi, cũng cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!”
Phương Thốn nói: “Khi ngươi đến Nguyên Thành, có việc muốn giao cho ngươi làm. Có rất nhiều người giống như ngươi. Sau khi ngươi đi, Lâm Cơ Nghi sẽ tự động thu xếp. Nếu ngươi muốn làm việc trước, thì phải ổn định thân phận của mình, tuy rằng không cần nghĩ tới, nhưng ta có thể cam đoan nếu ngươi ở Nguyên Thành làm theo ý ta thì địa vị của Vu tộc sẽ rất ổn định!”
Nguyệt Hàn Trang nghe xong, nhất thời động tâm, vội vàng nói: “Làm chuyện gì?”
Phương Thốn cười nói: “Tiêu tiền!”
Ngập ngừng một chút, hắn nói thêm: “Mạnh dạn, đi tiêu số tiền đến mức không thể tiêu được nữa...”
Khi pháp chu của Phương Thốn đến bầu trời quận Giang Thanh, Nguyệt Hàn Trang cũng đã hài lòng mà rời đi.
Đồng thời nàng ta còn mang đi hai cân trà Vân Vụ Sơn.
Nghe nói, đây là loại trà thiên địa nuôi dưỡng này rất trân quý, mỗi một chiếc lá đều quý hơn hoàng kim, đương nhiên thứ quan trọng nhất không nằm ở giá trị cụ thể là bao nhiêu mà nằm ở sự hiếm, cho nên nàng ta có thể cho Phương Thốn uống hai ba lần thì đã rất đủ ý tứ rồi, còn lại còn phải đem đến Nguyên Thành nên tặng thì tặng còn nên bán thì bán, dù sao cũng là con gái của nhà nghèo khổ, phải tiết kiệm để tiêu thì mới được.
Phương Thốn để nàng ta đi, cũng chỉ có thể bất lực mà cười.
Nữ nhân này sinh ra ở nơi hoang vu, lại gánh vác một trách nhiệm quật khởi của bộ tộc, hy vọng nàng ta là một thuộc hạ tốt đi theo bản thân thì quá không hiện thực, sự an bài tốt nhất đối với nàng ta chính là dẫn dắt nàng ta như một nhân viên kỹ thuật… thành thật mà làm việc là được rồi.
Mà sau khi sắp xếp xong thì pháp châu cũng đã tiến vào bầu trời của Thanh Giang.
Chỉ thấy dáng vẻ bây giờ của giới Thanh Giang cũng có chút khác lạ, nhìn từ phía xa không biết có bao nhiêu tiên kiếm đang cưỡi mây, bay đi vòng lại, lại nhiều hơn mấy phần phí uẩn Tiên gia, Phương Thốn cũng có thể hiểu được tại sao xuất hiện hiện tượng như thế này, một là Phạm lão tiên sinh người mà năm đó gây khó chịu cho những Luyện Khí Sĩ nhất đã không còn nữa, hơn nữa bây giờ Long Thành đang áp sát, thế cuộc căng thẳng khiến cho trong Nguyên Thành tất cả thân phận của Luyện Khí Sĩ đều theo đó mà lên cao hơn một chút, ngay cả quận thủ cũng không dám đắc tội với bọn họ.
Mặc dù pháp chu nhỏ này, vốn không có đặc trưng gì cũng không bắt mắt.
Nhưng rất rõ ràng, có không ít người bắt đầu từ Liễu Hồ đã đi theo từ phía xa, đều đang báo tin khắp nơi.
Cho nên khi pháp chu của Phương Thốn tiến vào trong Thanh Giang, còn nhìn thấy nhiều người sớm đã ở phía dưới núi hoặc là ở trên đỉnh của những tầng mây cao chót vót dựng đình nghỉ mát bày bàn rượu, ý là muốn đón tiếp Phương Thốn tiên sinh, nhưng rất rõ ràng chính là muốn tiếp xúc một chút.
Cho dù không nhận được lời cam kết từ trong miệng Phương Thốn thì nói vài lời để thăm dò ý tứ cũng cực kỳ có giá trị.
Mà đối mặt với những khuôn mặt tươi cười này, Phương Thốn cũng tươi cười mà đối đáp lại.
Bản thân hắn không đi gặp mà chỉ phái Tiểu Hồ Ly qua đó, giải thích vài lời chỉ nói là thân thể không khỏe nên đi gặp.
Nhưng hắn không ngờ tới, đám người này ngay cả Tiểu Hồ Ly cũng không bỏ qua.
Cho dù Tiểu Hồ Ly đã nói rồi, còn cười híp mắt, vừa mời trà lại vừa tặng vài món “lễ mọn” “không đáng tiền”, làm cho Tiểu Hồ Ly đỏ bừng mặt, rơi vào đường cùng mà Phương Thốn cũng nhãn tâm, có gặp loại chuyện này, sẽ phái Dạ Anh ra ngoài.