Chương 813: Tìm tông chủ về quan trọng hơn
Dạ Anh đúng thật là bướng bỉnh đi ra.
Đối phương cười rồi kính trà, Dạ Anh cứ đứng ở đó ngây ngốc mà nhìn bọn họ.
Đối phương cười rồi tặng quà, Dạ Anh cứ đứng ở đó ngây ngốc mà nhìn bọn họ.
Đối phương cười lấy ngôn ngữ thăm dò, đột nhiên Dạ Anh cầm lấy chùm nho, quay người liền chạy…
Sau chuyện đó mặc dù đối phương có ý kiến không tốt với Phương Thốn, nói hắn nuôi một con dã thú, nhưng tốt xấu gì những vấn đề này cũng được giải quyết.
…
…
Lúc pháp chu của Phương Thốn gần đến Thủ Sơn Tông có hai vị trưởng lão quấn khăn hoa quanh đầu, lén lút mà chạy lên pháp chu, bởi vì dáng vẻ của họ quá thần bí suýt chút nữa bị xem là trộm mà đánh xuống khỏi pháp chu, may mà hai vị trưởng lão này đã có kinh nghiệm, lần này vừa vào pháp chu đã lập tức hét lớn: “Thanh Tùng Hàn Thạch bái kiến Phương trưởng lão… mau thu gậy trở về…”
“Xem ra lần này hai vị trưởng lão ở Liễu Hỗ, thu nhập thật sự không ít nha…”
Nhìn hai vị trưởng lão mỗi người một cái túi cứ như ngọn núi nhỏ, Phương Thốn chỉ có thể cười rồi khen ngợi.
“Vậy thì cũng không phải?”
Thanh Tùng trưởng lão bỏ cái túi xuống, tháo bỏ cái khăn quấn trên đầu: “Không biết có bao nhiêu người tìm bọn ta nữa, bây giờ tốt rồi, vào được pháp chu của ngươi, bọn họ ít nhiều gì cũng phải nể mặt ngươi, chắc sẽ không vào đây cướp chứ?”
Phương Thốn bất lực, cười nói: “Trốn được một lúc, không trốn được cả đời, sau này phải làm thế nào?”
Hai vị trưởng lão nhìn nhau một cái, cười nói: “Dễ mà, sau này về Thủ Sơn Tông rồi, tạm thời không ra ngoài, dù sao ngươi bây giờ cũng về với bọn ta, chẳng lẽ bọn họ còn dám đuổi vào Thủ Sơn Tông để đòi nợ? Qua ba năm năm năm gì đó, đợi chuyện này trôi qua rồi, không phải là nhẹ nhõm rồi sao, cho dù đến lúc đó còn có người nhỏ mọn thì ta sẽ nói đã khuyên ngươi rồi, là do ngươi không nghe nên bọn ta cũng hết cách…”
Phương Thốn nghe xong cảm thấy kính nể mà nói: “Hai vị trưởng lão bá khí, thông minh tuyệt đỉnh.”
“Haha, khách sáo khách sáo…”
Hai vị trưởng lão cười lớn, rồi nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ đứng đắn: “Bây giờ Giang Thanh đã thành lập tiên minh, chuẩn bị sẵn sàng xông đến Nguyên Thành bất cứ lúc nào, những tổng bộ khác thì đặt ở Cửu Tiên tông, ngày đêm thương thảo đại sự, nếu tông chủ không ở đó, ngươi có nên đến đó xem chút không?”
“Không cần đâu.”
Phương Thốn trả lời một cách đơn giản: “Tìm tông chủ về quan trọng hơn!”
…
…
Pháp chu ở bên ngoài bị nhiều ánh nhìn như vậy chú ý, dẫn dắt tâm trạng của vô số người, lúc về đến Thủ Sơn Tông lại trở nên yên tĩnh mà khiêm tốn một cách lạ thường, Phương Thốn không có bài ra dáng vẻ tự cao tự đại cần đám đệ tử nghênh đón, mà các đệ tử cũng không bởi vì nhìn thấy pháp chu của Phương Thốn bất ngờ trở về, lập tức trở nên kích động và lộn xộn, mà ngược lại có dáng vẻ ngay ngắn, trật tự.
“ Bây giờ, Thủ Sơn Tông cũng không giống với lúc trước nữa rồi…” Phương Thốn cười, biểu thị rất hài lòng với việc này.
Lúc mới bắt đầu, sự ràng buộc đối đệ tử ở Thủ Sơn tông là ở việc có truyền Bảo Thân Pháp hay không, chỉ có điều, sau khi các loại chuyện Thủ Sơn Tông tự mình chém Khuyển ma của Ô Nha Sơn rồi lại đến chuyện Quỷ Nhan xảy ra thì danh tiếng của Thủ Sơn tông càng ngày càng tăng, ở Thanh Giang không có ai dám đánh giá thấp, thậm chí đã mơ hồ đứng trên năm tông khác, cho dù là Cửu Tiên Tông có nội tình dày nhất, thanh danh vang đội nhất cũng không dám cưỡng ép mà áp đảo Thủ Sơn Tông, điều này đương nhiên khiến cho đệ tử Thủ Sơn Tông nở mày nở mặt, không chỉ đệ tử cũ giữ cho lời nói và hành động đều phải cẩn trọng mà kể cả đệ tử mới nhận cũng hiểu chuyện hơn
Trước đó không lâu, mới thu nhận một đám đệ tử mới.
Mặc dù, lúc đó Tiểu Từ tông chủ tâm trạng không vui, hai vị trưởng lão đều không đáng tin, người đáng tin là Phương Thốn thì lại đang ở Triều Ca, nhưng dựa vào danh tiếng và nội tình hiện tại, vẫn là một lúc thì thu nạp được không ít mầm giống tiên tốt khiến tông môn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trong lúc không chiêu mộ đệ tử, thì những thế gia khác cũng nhét không ít người vào.
Đơn giản mà nói, bây giờ có thận phận là đệ tử của Thủ Sơn Tông thì chính là một chủ đề nóng.
…
…
Về đến trong điện, Tiểu Hồ Ly cùng mọi người đi sắp xếp hành lý, thu dọn cung điện, Phương Thốn kéo lấy hai vị trưởng lão đang chuẩn bị đi giấu những bảo bối mà mình lấy được, hỏi: “Bây giờ nói một chút, rốt cuộc Tiểu Từ tông chủ đã đi đâu?”
Nói rồi, lại suy nghĩ đến tính khí của hại vị trưởng lão, hắn giải thích nói: “Ta biết là hai người không biết nhưng manh mối ít nhiều gì cũng có một chút chứ?”
vị trưởng lão nhìn nhau, thành thật mà trả lời: “Thật sự không biết…”
“Ha…”
Phương Thốn có chút bất lực, nói: “Vậy ai có thể biết được?”
“Bọn ta còn không biết, còn có thể có ai…”
Hai vị trưởng lão vừa muốn nói thì bất ngờ khẽ ngẩn người, lại nghĩ đến một khả năng: “Sau núi?”