Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 816: Cửu Thiên Thần Ma Vũ

Chương 816: Cửu Thiên Thần Ma Vũ


Lúc trước, khi hắn cùng so tài với các cao thủ của Tiên Cảnh, là nhờ sự trợ giúp của hồ lô Bát Bảo và ô công đức. Bây giờ lại đối mặt với kẻ điên cũng ở cảnh giới Nguyên Anh, tại sao lại không chân chính thử xem nếu không có sự giúp đỡ của ngoại vật thì rốt cuộc hắn có thể có bao nhiêu đạo hạnh?
Khi ý nghĩ đó xuất hiện, hắn lập tức thu hồi suy nghĩ sử dụng hồ lô Bát Bảo.
Hắn vừa lùi về phía sau một bước vừa gập các đốt ngón tay lại, nhẹ nhàng tạo thành hình móc câu, thi triển ra một pháp:
“Thần Minh Bách Binh!”
Chỉ nghe được một tiếng rầm, đột nhiên trời đất đang trống rỗng xuất hiện ra vô số vũ khí.
Có không hoàn chỉnh, có hoàn chỉnh, có cái phía trên còn nhỏ máu, dày đặc, lấp đầy khoảng trống trong vòng một trăm trượng.
Thần Sơn trưởng lão đang muốn phát động khí huyết toàn thân, nắm đấm thứ hai đánh về phía Phương Thốn. Nhưng đột nhiên trong lúc đó, ông ta cảm nhận được xung quanh toàn là âm thanh vô cùng sắc bén phá vỡ hư không. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy được ở bốn phương tám hướng, đông tây nam bắc, thậm chí là trên trời dưới đất đều có vô số vũ khí lao đến, trong chốc lát chúng đã đến trước người ông ta, giống như một cái lồng sắt, đan xen vào nhau, nhốt ông ta ở bên trong một cách gắt gao. Tùy rằng không làm ông ta bị thương, nhưng cũng đã vây lại tất cả các động tác của ông ta ở bên trong, không thể động đậy dù chỉ là một chút…
“Cũng không tệ lắm…”
Nhìn kết quả này, Phương Thốn khẽ gật đầu, tự đánh giá bản thân mình.
Sau khi đạt được Nguyên Anh, việc thi triển thần thông so với trước đây đã vượt xa hơn rất nhiều. Để thi triển một chiêu này chỉ cần chuyển động ý nghĩ mà thôi, mà sự huyền diệu ở trong đó khác xa so với những gì mà tu vi lúc trước có khả năng lĩnh ngộ. Trước đây, hắn chỉ có thể thi triển nó mà không biết tại sao. Mà bây giờ, hắn thậm có thể sử dụng một chiêu thần thông này để đẩy ngược lại tìm ra ý cảnh lúc tước, tìm ra được nguồn gốc của chiêu thức này…
“Rầm…”
Ngay vào lúc hắn đang đánh giá, lửa giận của Thần Sơn trưởng lão đã tăng lên đến cực điểm, phá tan lồng giam này.
Dựa vào Thần Minh Bách Linh vây khốn Thần Sơn trưởng lão một lúc, Phương Thốn không hạ sát thủ, những thứ bị pháp lực của hắn biến hóa thành vũ khí, không chém thẳng vào Thần Sơn Trưởng Lão, mà đan xen vào nhau biến thành một cái lồng nhốt ông ta lại, binh khí hướng vào phía trong. Nếu những người ở bên trong ngoan ngoãn ở yên thì sẽ bình an vô sự, nhưng nếu vùng vẫy muốn thoát ra, sẽ bị những ma đao sắc bén này làm bị thương.
Nhưng Thần Sơn Trưởng Lão hiển nhiên không có ý ngoan ngoãn ở lại, ông ta gầm lên một tiếng, cưỡng ép phá tan cái lồng giam này, nhưng càng đáng sợ hơn chính là những ma đao kia chắc chắn đã cào nát trên da của ông ta, thậm chí quần áo của ông ta cũng bị xé nát tả tơi thành từng mảnh, những mảnh vải vụn rơi xuống, nhưng lại không để lại vết thương nào trên người, chỉ có làn da màu vàng đồng.
Kim quang nội liễm, ẩn chứa sự u ám.
“Đây là cơ thể Kim Cương Bất Hoại à?”
Phương Thốn nhìn ông ta, không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy Thần Sơn Trưởng Lão thoát khỏi bao vây, giống như xuất ra chân hỏa, một thân pháp lực, đột nhiên bùng cháy cuồn cuộn, trên đỉnh đầu xuất hiện hình ảnh hư ảo của một ngọn núi, làm cho cơ thể ông ta giống như lập tức nặng cả ngàn vạn cân, chân ông ta từ từ chìm xuống đất, mà cặp mắt đó lại đang ảm đạm nhìn Phương Thốn, giống như một con quỷ đang chọn người để ăn tươi nuốt sống...
“Đây…”
Phương Thốn khẽ cau mày, lại lùi lại một bước.
“Ngươi dám đánh ta, ngươi nhất định muốn cướp bức họa của ta, ta giết ngươi…”
Thần Sơn Trưởng Lão khàn giọng, gầm lên như dã thú, bất thình lình song chưởng hướng về phía Phương Thốn đánh tới.
Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi nhưng như là ông ta đã nắm cả thiên địa trong tay.
Mang lại cho người khác một loại cảm giác không thể trốn thoát được.
Nhưng Phương Thốn chỉ hơi quay người lại, hắn đã đến được một nơi khác, thoát khỏi “thiên địa” của ông ta.
Sau đó, tay phải của hắn ta nhẹ nhàng chạm hai ngón tay vào nhau, nói: “Bách Hoa Hương Quốc!”
Từng tia từng sợi, tạo thành vân khí làm người ta không có cách nào phát hiện ta, được tụ lại từ bốn phương tám hướng, Thần Sơn trưởng lão trong khoảnh khắc bị vân khí đó bao trùm, vân khí tản ra không đi, không thể tránh né, hơn nữa càng cử động, một sợi sẽ hóa thành hai sợi, một dây hóa thành mười dây, trong chốc lát đã lan rộng ra phạm vi cả trăm mét, hóa thành một cái hồ nhỏ mà Thần Sơn Trưởng Lão ở trung tâm.
Phương Thốn đứng ngoài vân khí, mỉm cười nhìn.
Người bình thường ở trong ảo cảnh này, sẽ nhìn thấy những gì, hắn ta đều có thể đoán được.
Nhưng một kẻ điên cuồng như Thần Sơn trưởng lão, ở trong Bách Hoa Hương Quốc, không biết lại có thể nhìn thấy cái gì?
Hắn suy nghĩ một chút, không khỏi nở nụ cười: “Nữ nhân điên?”
“Gầm…”
Trước khi suy nghĩ lướt qua đột nhiên, từ trong màn sương bay ra một nắm đấm to lớn.
Giống như một ngọn núi đen nghịt, đập vào mặt của Phương Thốn khiến Phương Thốn có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng lùi lại một bước, thoát khỏi áp lực của cú đấm, thì đã thấy Thần Sơn trưởng lão đã xuất hiện, từng bước từng bước một bước ra khỏi sương mù, lúc này hai mắt ông ta đỏ như máu, tưởng chừng có thể nhỏ ra cả máu, cả người giống như quỷ muốn ăn thịt người, mà tuyệt không dính một chút sương mù nào ở trong ảo cảnh.
“Quả nhiên không hiểu phong tình…”
Phương Thốn thì thào nói, nhưng nhìn Thần Sơn trưởng lão cuồng nộ, ông ta đã đạt tới cực hạn.
Sau khi lao ra khỏi sương mù, đột nhiên ông ta vung tay lên, thế mà lại bỏ ngọn núi hư ảnh ở trên đỉnh đầu mình xuống.
Sau đó, như nhìn chằm chằm vào một người có thâm thù đại hận với mình, ông ta trực tiếp đập hình ảnh ngọn núi này về phía Phương Thốn.
...
...
“Nỡ làm như thế sao?”
Lúc này Phương Thốn mới thực sự kinh ngạc.
Hình ảnh ngọn núi đó chính là một loại bí pháp, khi Thần Sơn trưởng lão hóa anh, sẽ ngưng tụ khí Tiên Thiên của bản thân thành một ngọn núi, nói cách khác, ngọn núi này là căn nguyên của ông ta, cũng chính là căn cơ của tu vi. Không phải ông ta không thể dùng ngọn núi này để làm tổn thương người khác, nhưng giống như như ông ta, cứ tùy tiện ném đi, đúng thật là... chỉ là...
“Thiết Đầu Công?”
Phương Thốn chợt nhớ đến một màn võ thật trong phim ở kiếp trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất