Chương 817: Cửu Thiên Thần Ma Vũ (2)
Lúc đó, hắn có một vài chỗ vẫn chưa rõ, dùng đầu mình để đánh người, nếu chẳng may trên tay đối phương có một con dao…
Ngươi đưa đầu tới như thế, hắn chặt một cái...
Hắn hơi xúc động, sau đó quyết định không tiếp tục chơi nữa.
Thần Sơn trưởng lão điên loạn, quả thực tình trạng rất nghiêm trọng, hắn nghi ngờ nếu tiếp tục khiêu chiến, tên điên này sẽ thiêu đốt khí Tiên Thiên để đối phó với chính mình, đến lúc đó thật sự sẽ khiến hắn bị thương không thể cứu vãn được, vẫn chưa đến mức buộc hắn phải làm như vậy.
Vì vậy, lần này hắn đã tiến lên đạp một bước.
Đối mặt với ngọn núi đó rõ ràng chỉ là một cái bóng hư ảo, nhưng dường như lại có sức nặng và sức ép vô hạn.
Và cùng ở phía sau núi, Thần Sơn trưởng lão lao theo lực của vạn quân lao tới, Phương Thốn khẽ cau mày, sau đó phất tay áo ra.
“Tụ Lý Càn Khôn!”
Ống tay áo vung ra, lập tức trở nên to lớn hơn, giống như mở ra một cái lỗ đen có thể nuốt chửng toàn bộ phía sau núi, hình ảnh ngọn núi do Thần Sơn Trưởng Lão ném ra tự nhiên bị ống tay áo to lớn của hắn nhấn chìm, sau khi rơi vào trong ống tay nó giống như là lập tức biến mất, cảnh tượng quái dị như vậy, một gã điên cuồng như Thần Sơn trưởng lão cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cuối cùng, khí Tiên Thiên của bản thân đột nhiên biến mất, đối với ông ta cũng có sự ảnh hưởng cực lớn.
Đột nhiên, Phương Thốn vung mở tay áo ra, trong tay áo ẩn hiện bóng núi vạn quân, trước tiên lui về sau một chút, sau đó nặng nề lao về phía trước, Thần Sơn trưởng lão mất cảnh giác, phía trước đã bị một ngọn núi đập vào, thậm chí không kịp tránh...
“Xì” một tiếng, chân ông ta cắm xuống bùn, vẻ mặt sợ hãi, lớn tiếng gào thét.
“Còn kêu?”
Phương Thốn xắn tay áo lại đánh xuống.
Sau đó lại bị lần nữa đánh xuống.
Đánh xuống...
...
...
Liên tiếp ba bốn đòn, lúc đầu Thần Sơn trưởng lão ngay giãy giụa, gầm thét tuyệt vọng, cuối cùng gần như không có động tĩnh gì, lúc nhìn lại, ông ta đã bị Phương Thốn trực tiếp cắm vào đất như đóng đinh vào cột. Chính giữa, chỉ có một cái đầu cùng một tay chống trên đỉnh đầu lộ ra trước mặt, ngay cả bàn tay cũng đã bị ngọn núi này đánh đến trầy da rách thịt.
Lúc Phương Thốn nhìn trạng thái này, hắn cười lớn, lại đánh xuống thêm lần nữa.
“Xì” một tiếng, lúc đánh xuống lần này, hắn buông tay áo, hình ảnh ngọn núi đã đánh vào trên người Thần Sơn.
Chờ đợi khí Tiên Thiên của ông ta được trả lại cho ông ta.
Ngay sau đó, Phương Thốn lo lắng ông ta sẽ nhảy ra gây sự, thân ảnh cao cao vọt tới.
Lúc ở trên không, hắn chuẩn bị vung tay hạ gục ông ta, cũng để kết thúc.
Chỉ là, hắn không ngờ rằng, dưới một chưởng cuồn cuộn gió, thần sắc sợ hãi trên mặt Thần Sơn trưởng lão đã đạt đến cực điểm, nhưng khi lòng bàn tay này sắp sửa in lên trên mặt ông ta, loại kinh sợ kia trong nháy mắt biến thành loại thần sắc có chút kinh khủng...
“Cửu Thiên Thần Ma Vũ…”
Ông ta đột nhiên rít lên.
“Ừ?”
Lòng bàn tay Phương Thốn đột nhiên thu lại, tò mò nhìn ông ta.
Mà Thần Sơn Trưởng Lão hoảng sợ, hừ một tiếng: “Trên bức họa là một ma nữ…”
“Cô ta đang nhảy Cửu Thiên Thần Ma Vũ…”
“Ma nữ? Nhảy múa?”
Phương Thốn có chút kinh ngạc nhìn Thần Sơn trưởng lão trước mặt chỉ còn thừa lại một chiếc đầu nằm trên mặt đất, phát hiện dáng vẻ của ông ta dường như đã tỉnh táo lại rồi, đôi mắt cũng không còn hiện lên màu vẩn đục như trước, lúc này trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ điên cuồng như trước, thậm chí còn vô cùng ngưng trọng, cũng có chút trịnh trọng nói với mình: “Không sai, chính là ma nữ nhảy múa, mỗi khi trăng tròn, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trong bức họa có ma nữ đang nhảy múa, cực kỳ hoang tàn, giống như một cơn ác mộng, đó là một loại… gần như là trong điệu múa có yêu ma vậy…”
“Có điều, nếu như nhìn kĩ lại, có thể cảm nhận được, bên trong điệu múa này, có thứ gì đó…”
“Đây là…”
Phương Thốn nghe theo lời của Thần Sơn trưởng lão, theo bản năng có chút trầm mặc.
Qua một lúc sau, hắn khẽ cau lại chân mày, nói: “Ngươi chắc chứ… Đây không phải bởi vì ngươi lâu ngày không có đạo hữu đồng hành nên bị dồn nén đấy chứ?”
“Nhóc con, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy…”
Thần Sơn trưởng lão nổi giận đùng đùng quát lớn về phía Phương Thốn: “Lão phu đang nói cho ngươi biết bí mật lớn nhất trong bức họa, trước kia tên Từ tiểu tử tới đây, đều bị ta đánh cho nửa sống nửa chết còn không chịu rời đi, lúc đấy mới có được bí mật trong bức họa, làm gì giống ngươi như bây giờ lại có thể bỏ qua bao nhiêu công sức như vậy…”
“Hử?”
Nghe thấy ông ta nhắc đến Tiểu Từ Tông chủ, Phương Thốn mới hơi hơi giật mình.
“Nếu như Tiểu Từ Tông chủ cũng là bởi vì bí mật của bức họa này mới mất tích, vậy thì…”
Trong lúc đang suy nghĩ, hắn liền quét ánh mắt một lượt, nhìn về chỗ một bức họa phía không xa.
Vị Thần Sơn trưởng lão này, dù điên rồi nhưng cũng đặc biệt để ý bức họa này.
Dưới tình huống bình thường thường, ông ta tuyệt đối sẽ không chịu buông bức họa này ra, nhưng đang cùng Phương Thốn đấu một trận nảy lửa, ông ta lại cẩn thận đặt bức họa trên tảng đá sang một bên, dường như trong tiềm thức, ông ta lo lắng rằng trong lúc bản thân đấu với người khác dư âm pháp lực còn lại sẽ phá hủy bức họa này.
Tâm trí nhận ra được điểm kỳ lạ, Phương Thốn chậm rãi bước đến chỗ bức họa.
Hắn muốn nhặt nó lên và xem xét kỹ hơn một chút, để tránh việc xuất hiện bất kỳ thứ gì đó đã bỏ sót.
Nhưng ánh mắt của Thần Sơn trưởng lão nhìn theo bóng dáng của hắn đang tiến về phía bức họa, giống như càng lúc càng trở nên căng thẳng, mà đến khi Phương Thốn bước tới gần bức họa và vươn tay cầm lấy bức họa, ánh mắt của ông ta dần dần thay đổi, nó lại lần nữa trở nên vẩn đục, đột nhiên một tiếng gầm thét như dã thú vang lên, tiếng nổ vang trời đất như nứt ra, đỉnh núi rung chuyển, ông ta lao ra khỏi mặt đất đang đứng, dáng người ầm ầm lao đến.
Chỉ trong chốc lát, ông ta bổ nhào trượt trên đất, ôm lấy bức họa, miệng thở phì phò, cảnh giác nhìn Phương Thốn.
“Cái này…”
Phương Thốn có chút do dự, nhìn ông ta và nói: “Lại điên rồi à?”
“Gầm…”
Thần Sơn trưởng lão có vẻ điên hơn trước, lộ ra vẻ điên cuồng với sự cảnh giác cao độ rõ ràng.