Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 822: Khởi nguồn của long mạch

Chương 822: Khởi nguồn của long mạch


Phương Thốn cũng rất phối hợp lộ ra biểu cảm hiếu kì: “Vấn đề gì?”
Thanh Tùng trưởng lão nhẹ nhàng mở miệng, tạo bầu không khí: “Trong các vị Thần Vương có một vị họ Bá!”
“Họ Bá?”
Phương Thốn nghe đến đây, đã hiểu rõ.
Bây giờ Tiên Đế Đại Hạ họ Bá.
“Cho nên, vận mệnh của Đại U lúc trước là Thái tử và Thần Đế tranh chấp, lại bị Tiên Đế chiếm được tiện nghi?”
Hắn hơi nghiêng đầu, cười hỏi.
Lời nói này nhẹ nhàng như thế, nhưng lại khiến hai vị trưởng lão có chút căng thẳng, vội vàng đè thấp xung quanh, liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Quá trình cụ thể cũng không ai biết, nhưng kết quả lại là như vậy, vị Tiên Đế kia của chúng ta từ đó tự phong làm tiên, ý để phân biệt với thần, mà sau khi hắn đăng đế vị cũng đã thực hiện hứa hẹn lúc trước mà Thái tử Đại U đã đồng ý, chi long mạch trong Thần Cung cho các Thần Vương... Đương nhiên, trong lúc đó lại phát sinh rất nhiều chuyện, mới thành bộ dạng như bây giờ.”
Phương Thốn gật đầu, hắn biết trong lúc đó khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.
Nếu không, Yêu Đình cũng sẽ không trở thành kẻ địch của Đại Hạ, bây giờ số lượng Thần Vương cũng không thể ít như vậy.
Mấu chốt là bây giờ long mạch của Đại Hạ cũng rất ít.
“Năm đó vị Tiên Đế kia của chúng ta, làm sao đoạt được thiên hạ chúng ta cũng không biết, chỉ biết là nghe nói năm đó Thái tử Đại U bắt được Thần Đế, chuẩn bị đăng cơ thì bỗng nhiên Thần Đế lại chạy thoát, từng ở phía Đông Đại Hạ… Cũng chính là Dạ Nguyên bây giờ, xảy ra một trận đại chiến, trận chiến kia đánh đến trời đất đảo lộn, toàn bộ Dạ Nguyên đều đã sụp đổ, thành nơi bị bóng đêm che phủ vĩnh viễn!”
“Chỉ nói đến chuyện thú vị, bên trong đại chiến như vậy, chết nhiều người như vậy. Thế nhưng Thái tử Đại U và Thần Đế Đại U, hai người này lại không chết, mà sau khi Tiên Đế đoạt được thiên hạ hạ hai người bọn họ cũng không đoàn kết chống người ngoài, bọn họ bất hòa từ đầu đến cuối, cũng khiến những thế lực còn lại của Đại U, phân thành hai phe một là Lão Quỷ, một là Thiếu Quỷ, chỉ trong mười năm Lão Quỷ đã xuất hiện hai lần, mà vị Thiếu Quỷ kia, ngoại trừ lúc Yêu Đình xâm phạm phuong bắc đám thủ hạ của hắn từng lộ mặt, còn những người khác thì không biết đi nơi nào.”
“Trước kia lúc Yêu Đình xâm phạm phương bắc, tung tích nhất mạch Thiếu Quỷ xuất hiện, cũng chính là vết tích cuối cùng bọn họ để lại trên thế gian này!”
"Lão ma, thiếu ma......"
Phương Thốn lẳng lặng nghe hai vị trưởng lão kể lịch sử, trong lòng yên lặng nghĩ.
Mặc dù hai vị trưởng lão này nói rất tỉ mỉ, nhưng ngẫm nghĩ thì chưa chắc tất cả đều là tình hình thực tế, dù sao trước đó hai vị trưởng lão này một vị phụ trách đất ngũ cốc luân hồi, một vị phụ trách đại trận tu sửa sạch sẽ, với địa vị của bọn họ đương nhiên không có khả năng nắm rõ được bí mật lúc trước. Nhưng trong những chuyện mà bọn họ nói, đương nhiên cũng có một chút sự thật. Giống như lão ma và thiếu ma, không thể nào mà không có lửa lại có khói được, cũng chính là nói cái Ma tông này xác thực không đơn giản như bề ngoài mình nhìn thấy, còn có nội tình.
Cũng thông qua những chuyện này, Phương Thốn đưa ra mấy đáp án quan trọng:
Một, long mạch không đơn giản như mình nghĩ.
Trước đây mình còn tưởng rằng long mạch là do thiên sinh địa trưởng, những hiện tại xem ra chỉ sợ là có lai lịch và nội tình khác, thảo nào bây giờ thiên hạ lại có ít long mạch như vậy, khó trách lúc trước huynh trưởng muốn vì Đại Hạ có được một đạo long mạch, lại phải đặc biệt đến Dạ Nguyên, nguyên nhân cũng là bởi vì long mạch đã từng bị Đại U thần cung thu, đa số đều đã bị đưa đến Dạ Nguyên, chỉ là không biết còn thừa lại bao nhiêu.
Nghĩ đến lúc trước Đại U thần cung thu nhiều long mạch như vậy, Đại Hạ lại có ít như vậy.
Nói không chừng long mạch ở bên trong Dạ Nguyên, sẽ là một số lượng cực kỳ đáng sợ......
Hai, năm đó Đại U Thần Đế cuộc là mơ tưởng cảnh giới như thế nào?
Hắn vốn dĩ đã là Chấn Cổ Thước Kim đệ nhất nhân rồi, lại bởi vì si mê một thứ gì đó khiến đế vị bị đoạt, Đại U hủy diệt, Phương Thốn tin rằng với cảnh giới khi đó hắn, bất luận trân ngoạn thế gian gì, nữ sắc, dị bảo phàm tục, chắc chắn hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thứ đó, bởi vì ngay chính mình đây bây giờ đã hóa Nguyên Anh cũng đã có thể tùy ý chặt đứt phần lớn dục vọng của nhân gian......
Cho nên, hắn suy đoán chắc là Đại U Thần Đế nhìn thấy cảnh giới càng cao hơn.
Thế gian, lại không một cái cảnh giới càng cao hơn, đối luyện khí sĩ lực hấp dẫn lớn hơn......
Có thể làm cho một người đã chạm đỉnh con đường tu hành si mê, không tiếc bỏ xuống tất cả chỉ có cảnh giới cao hơn.
Như vậy, lúc đầu Đại U Thần Đế nhìn thấy là cảnh giới gì?
Lúc trước cảnh giới mà hắn nhìn trộm, và mục đích của Tiên Đế bây giờ đang ở Thiên Ngoại Thiên, phải chăng giống nhau?
Dù sao hai cái suy nghĩ này vẫn còn có chút mông lung......
Mà vấn đề thứ ba, khiến Phương có chút bận tâm.
Lão ma và thiếu ma nhất mạch, nếu đã có thể tranh đấu nhiều năm như vậy còn không có bên nào bị hủy diệt, chứng minh hai người bọn họ đều có một số đồ vật khiến đối phương phải kiêng kị, mà chuyện này nghe ra tương đối thú vị, bây giờ lão ma là người nắm giữ đại đa số nội tình Đại U thần triều, cái này thậm chí có thể khiến hắn với đối kháng Tiên điện, còn thiếu ma nhất mạch thì nắm giữ thứ gì?
Nhất là khi lão ma truyền âm dương tù kinh cho mình, vậy thiếu ma nhất mạch có phải cũng......
......
......
Nội tâm chải vuốt những chuyện mà bây giờ còn không cách nào triệt để phân biệt thật giả, Phương Thốn đưa hai vị trưởng lão ra ngoài.
Mà đối với hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch mà nói, có thể có được Phương Thốn đối xử trịnh trọng như vậy là chuyện rất có mặt mũi sự tình, ra đến điện, cũng không khỏi ưỡn cao ngực, thẳng đến khi từ đỉnh Ngọc Tú xuống dưới cũng vẫn còn dáng vẻ nhìn quanh hai bên một chút.
"Để xem sau này còn ai dám nói chúng ta không làm việc đàng hoàng......"
"Bây giờ, chẳng phải là đang bàn đại sự với Phương trưởng lão hay sao?"
"......"
"Cửu thiên Thần Ma nhảy......"
Mà sau khi đưa tiễn hai vị trưởng lão, Phương Thốn cũng không hề buông lỏng.
Sau khi ngồi một mình một lúc hắn vung tay áo triển khai âm dương tù kinh, tìm kiếm bên trong.
Trước đó hắn đã đọc qua âm dương tù kinh một lần, bây giờ hắn muốn xác minh một số chuyện.
Trước đó ở phía sau Sơn Thần nơi ở của Sơn trưởng lão, nghe được một số chữ quen thuộc.
Từng chút từng chút ánh mắt quét tới, Phương Thốn tận khả năng để mình chỉ nhìn những văn tự này, mà không phỏng đoán lung tung, đây là một loại uốn nắn thần thức vi diệu, đối với hắn bây giờ đã ở trạng thái đỉnh phong Nguyên Anh mà nói, cũng không phải chuyện phiền phức.
Rất nhanh, hắn liền ở trong cái âm dương tù kinh tìm được mấy cái kia chữ.
Sau đó hắn mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đọc lên: "Ta tham gia long mạch, nhìn thấy chân thực bên trong hư."
"Ta gặp quần long bay múa, gặp chân gặp tính."
"Ta gặp ma nữ, múa ở cửu thiên, hóa thành Thần Ma......"
"Ta bắt đầu biết, tất cả thiên địa là giả, trên có đại đạo, có thể giải hết thảy nịnh......"
"......"
m dương đại ngục kinh, cũng không phải là loại văn tự buồn tẻ chỉ ghi chép lĩnh ngộ của các bậc tiền bối, nó càng giống là Đại U Thần Đế, cũng chính là lão ma, đem kinh nghĩa bên trong Đại U Thần cung mà mình đọc hiểu kết hợp thêm một số giải thích và lĩnh ngộ của mình, viết nên văn tự này, giống như đoạn này ghi chép lại lần đầu tiên hắn đã trải qua một loại kinh nghiệm "chân thực bên trong hư", gặp ma nữ múa trên cửu thiên.
Cái này đã chứng mình phỏng đoán trước đó của Phương Thốn.
Từ một đoạn văn tự này liền có thể nhìn ra, năm đó Đại U Thần Đế, nội tâm vui mừng đến cỡ nào.
Đúng là chỉ có nhìn thấy một loại cảnh giới cao hơn, mới có thể vui sướng từ đáy lòng như vậy.
Chỉ tiếc kinh nghĩa phía sau, Phương Thốn không dám xem kỹ.
Một khi xem kỹ liền sẽ theo bản năng lĩnh hội, rất có khả năng dẫn tai bay vạ gió cho mình.
......
......
Nếu là như vậy, phải làm sao hiểu rõ bí mật ở trong đó?
Phương Thốn hơi nhíu mày.
Hiện tại hắn gần như có thể xác định, Tiểu Từ tông chủ mất tích chắc chắn có liên quan đến những những bí mật này.
Có lẽ giải được những nỗi băn khoăn này, liền có thể biết Tiểu Từ tông chủ ở chỗ nào.
"Bây giờ chuyện cấp thiết nhất, là bức họa kia của Thần Sơn trưởng lão, Tiểu Từ tông chủ không giống như âm dương đại ngục kinh trong tay của ta, cho nên, những thứ mà hắn biết chắc là đến từ bức họa kia, nói cách khác ta nghĩ quá nhiều ngược lại vô dụng, muốn biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Từ tông chủ lúc ấy, chỉ cần chờ đến đêm trăng tròn, đi xem một chút bức họa rốt cuộc là cái gì là được......"
"......"
Đưa ra quyết định trong lòng, cũng chỉ có thể chờ đêm trăng tròn mà thôi.
Chỉ là cách đêm trăng tròn còn có sáu ngày nữa, thế nhưng ngày thứ hai đột nhiên có không ít khách nhân đến nhà.
"Quận trưởng Thanh Giang Trì Việt, và Cát trưởng lão Cửu Tiên tông, các tông chủ của Lạc Thủy, Vân Hoan, Linh Vụ, Mộ Kiếm, Kim Trì du phương hòa thượng, đám gia chủ tứ đại thế gia Thanh Giang, dắt tay đến gõ cửa sơn môn, xin Tông chủ Thủ Sơn tông Từ Văn Tâm Từ và Phương trưởng lão gặp một lần......"
Đầu tiên là có đệ tử khẩn trương chạy đến, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hay lắm, tất cả đều tới rồi?"
Phương Thốn nghe vậy, liền biết chiến trận này không nhỏ, sau đó cười vung tay áo nói: "Không gặp."
Đệ tử kia kinh hãi, mặc dù ánh mắt có chút cổ quái, nhưng vẫn là trở về báo lại.
Lại qua một đoạn thời gian, bỗng nhiên hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch cũng đến đây: "Phương trưởng lão, ngươi đi qua gặp một lần đi, cùng một lúc tới nhiều người như vậy, trong lòng hai chúng ta cũng không chắc chắn, hiện tại tông chủ không có ở đây, ai có thể chủ trì đại cục đây?"
Phương Thốn cười nói: "Hai vị còn chưa đủ sao?"
Thanh Tùng trưởng lão nghe vậy, sắc mặt có chút cổ quái, muốn nói lại không tiện nói.
Ngược lại là Hàn Thạch trưởng lão thành thật, nói: "Ta cảm thấy hai ta là đủ rồi, nhưng là bọn họ cảm thấy chưa đủ......"
Phương Thốn bất đắc dĩ gật đầu: "Hai vị trưởng lão kỳ thật vẫn là có tính toán....."
Xem ra, toàn bộ người có tiếng nói ở Thanh Giang tiên minh đều đến rồi.
Trong lòng Phương Thốn âm thầm nghĩ, biết xảy ra chuyện gì, cũng biết vì sao bọn họ lại đến.
Long thành để mắt tới Nguyên thành, cuộc chiến này hết sức căng thẳng, đối với đại nhân vật ở triều đình mà nói, trong mắt nhìn thấy chỉ có thắng bại, nhưng đối với quy định của Nguyên thành, các quận, tông môn và thế gia mà nói, cuộc chiến tranh này đại biểu cho rất nhiều thứ. Ví dụ như, nếu thật sự đánh nhau thì Thanh Giang một phương sẽ bị phái đến phía trước làm bia đỡ đạn, đối kháng Long thành Thần quân hay là núp ở phía sau cùng Thần quân Nguyên thành quan sát thế cục. Ví dụ như trận đại chiến trước đó, Nguyên thành có được tài nguyên, Thanh Giang có thể được chia bao nhiêu?
Thậm chí, còn bao gồm cả sau khi đại chiến kết thúc, Nguyên thành chia đất phong hầu các phương, Thanh Giang có thể lấy được phần của mình hay không.
Sau khi lấy được thì phải chia như thế nào?


Tất cả mọi thứ, nếu như nói ra thì đều là vấn đề.
Bởi vì liên quan đến quá nhiều vấn đề, cho nên không người nào dám xem nhẹ, chỉ là bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, trình độ của Nguyên thành thật sự là không có chỗ cho bọn họ nói chuyện, tối thiểu so với các quận khác mà nói, Thanh Giang không chiếm chút ưu thế nào, mà ở Thanh Giang người có thể nghĩ ra biện pháp, người duy nhất có tiếng nói ở Nguyên thành đương nhiên là chỉ có Phương Thốn.
Trước đó Nguyên thành và Yêu tộc đấu pháp, Phương Thốn ra mặt.
Hơn nữa bởi vì chỉ điểm cho hào kiệt Nguyên thành, khiến cho hắn ở Nguyên thành có vô số người ủng hộ.
Mà lần này Phương Thốn từ Triều Ca trở về thanh danh truyền xa so với trước đó nên càng có tiếng nói hơn.
Cho nên, nếu như lúc này Phương Thốn đi Nguyên thành, tùy tiện nói mấy câu, vận mệnh của các tu sĩ Thanh Giang đều sẽ có sự thay đổi.
Tuy là hiểu đạo lý này, nhưng chưa chắc Phương Thốn đã vui lòng ra mặt.
Bởi vì hắn nghe rất rõ ràng đệ tử Thủ Sơn Tông bẩm báo, đích thân tông chủ Lạc Thủy, Vân Hoan, Linh Vụ, Mộ Kiếm, quận trưởng Thanh Giang, gia chủ tứ đại thế gia, thậm chí ngoài những đại nhân vật này ra, còn có một hòa thượng pháp hiệu là “Du Phương” cũng tới đây, trên danh nghĩa là trụ cột của tiên minh Thanh Giang vậy mà vị tông chủ kia của Cửu Tiên Tông kia lại không tới…
Cho nên Phương Thốn cũng không tính đi gặp.
Dù sao bây giờ thanh danh của mình còn lớn hơn so với trước đây, mà thanh danh chính là lông vũ.
Lông vũ thì cần được yêu quý.
Người thường nhìn vào sẽ thấy chỉ là một chút việc nhỏ không có ý nghĩa, thật ra đặt ở một mức độ nào đó thì chuyện này rất lớn.


“Nếu như bọn họ cảm thấy hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông chúng ta chống đỡ nhà cửa không ngã, công lao hiển hách, được bách tính Thanh Giang kính yêu, cũng không đủ tư cách thương lượng đại sự với bọn họ, vậy ta thật sự không biết rốt cuộc bọn họ đến đây là muốn tìm ai thương lượng đại sự…”
Phương Thốn nghe hai vị trưởng lão nói vậy, không khỏi nhíu mày.
Hai vị này trưởng lão nghe xong lời của Phương Thốn, hai mắt lập tức tỏa sáng, không ngờ được Phương trưởng lão lại coi trọng mình như thế.
Phương Thốn đối với biểu hiện của bọn họ rất hài lòng.
Hai vị trưởng lão bây giờ thay đổi rồi, nhìn giống như đã có tính toán gì đó trong lòng.
Vậy không được.
Thanh Tùng Hàn Thạch có tính toán sao với Thanh Tùng Hàn Thạch không có tính toán càng thích hợp làm chuyện lớn?
Cho nên, muốn cổ vũ bọn họ tiếp tục không nên tính toán.
“Xin hai vị trưởng lão đi ra nói bọn họ một tiếng, Phương Nhị hóa anh không lâu, đang lúc quy liễm nội tức vô cùng quan trọng, lúc này không thể gặp bọn họ được, nếu như có chuyện, bọn họ có thể nói với hai vị trưởng lão, mà nếu như bọn họ thực sự cảm thấy không hài lòng…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất