Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 83. Phương nhị công tử (2)

Chương 83. Phương nhị công tử (2)


-Loại tiểu yêu này cũng lại chạy đến ăn thịt người?
Phương Thốn lắc nhẹ đầu, chậm rãi bước lên.
Tiểu yêu chỉ run rẩy nhìn hắn, hai mắt đã phủ một tầng sương mù, đây là sắp bị dọa khóc rồi.
Phương Thốn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ngửi một cái, sau đó gật đầu nói:
-Ừm, không có mùi máu tươi!
Tiểu yêu đã sợ đến cứng đờ, một cử động cũng không dám.
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn nó, nói:
-Ngươi chưa từng giết người?
Tiểu yêu đứng ngây ra, vội vàng lắc đầu.
Phương Thốn cười cười rồi đứng lên, đút thanh kiếm trở về đặt sang một bên.
Tiểu yêu này cả kinh ngây người, chỉ thấy Phương Thốn lại ngồi về bên đống lửa, tiếp tục cầm cuốn sách lên đọc, không còn để ý gì đến nó nữa.
Tiểu yêu cũng không rõ, rốt cuộc là cảm thấy nhẹ nhõm hay càng sợ hãi, lưng vẫn áp vào tường, từng chút từng chút một di chuyển đến cửa, mắt thấy cuối cùng cũng sắp tới được cửa rồi. Cái người ngồi đọc sách đó vẫn không có ý định ra tay với nó. Lúc này mới hít một hơi thật sâu, tứ chi chấm đất, bò nhanh trên mặt đất chuẩn bị chạy trốn vào màn đêm bên ngoài ngôi miếu.
Chỉ là, vừa mới chạy đến cửa miếu đã cảm giác được một tia kiếm khí lành lạnh từ cao phủ xuống.
Tiểu yêu này nhất thời lại càng hoảng sợ, ngay lập tức lấy hết sức mình, xoay người một cái lại chui vào ngôi miếu đổ nát đó. Soạt một tiếng núp vào sau lưng hắn nhô đầu ra, run run nhìn về phía cửa miếu...
Phương Thốn cũng giật cả mình.
Quay đầu nhìn con tiểu yêu đang vô cùng sợ hãi này rồi nhìn về phía cửa miếu.
Chỉ nhìn thấy ngoài miếu, một nữ tử khí chất thanh lãnh, mỹ mạo như tiên, bên người treo phi kiếm, đi vào miếu.
Nàng vốn cũng có chút lo lắng, trên người bọc một mảnh sát khí, nhưng khi vào miếu, lại hơi ngẩn ra.
Vừa nhìn nàng thấy Phương Thốn vẫn đang ngồi cạnh đống lửa để đọc sách. Sau đó lại nhìn thấy cái xác của lão yêu đang nằm dưới đất, lúc này nàng mới yên tâm đưa mắt nhìn về phía của Phương Thốn, lại thấy một con tiểu yêu đang núp ngay sau lưng của hắn. Nàng lập tức nhíu mày, cũng vào lúc này, ngoài miếu không ngừng có tiếng gió lướt gấp, các học sinh thư viện lần lượt lao vào.
-Cái này...
-Phương nhị công tử không sao chứ?
-Lão yêu chết rồi?
Nhìn thấy xác của lão yêu đó trong miếu, bọn họ đều kinh hãi quay sang nhìn Phương Thốn.
-Mọi người về rồi...
Phương Thốn đứng dậy bắt chuyện với đám học sinh, thấy bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào xác của lão yêu, bộ dạng vô cùng khó hiểu, hắn cười nói:
-Lúc mọi người đi giết lũ yêu ma không lâu, lão yêu này đã lao vào muốn ăn ta lại bị ta dùng một kiếm giết chết!
Chúng học sinh thư viện nghe vậy mới chợt hiểu ra.
Thoạt nghe chỉ cảm thấy có chút khó tin, với tu vi của Phương nhị công tử này thì làm sao có thể giết được lão yêu. Nhưng nghĩ lại một chút trước khi trốn thoát khỏi thôn, nó đã bị Mạnh Tri Tuyết chém một kiếm, bị trọng thương, có lẽ là do vết thương quá nghiêm trọng nên mới muốn nuốt Phương nhị công tử để bổ sung yêu khí. Chỉ tiếc bị Phương nhị công tử nhặt được lợi thế...
-Đúng thật là tay mơ gặp vận may, để hắn nhặt được công lớn như vậy!
-Không sao thì tốt...
Nhất thời, các học sinh đó đều mang theo tâm tư vô cùng phức tạp, lẩm bẩm vài câu.
Trong số các yêu ma tấn công thôn, lão yêu này mạnh nhất, rõ ràng là kẻ đứng đầu.
Bọn họ liên tiếp ra tay vậy mà vẫn không giết được nó, Mạnh tiên tử xuất kiếm cũng không giết được nó, ai lại nghĩ nó sẽ chết trong tay của Phương nhị công tử chứ?
Trong đám người này, cũng chỉ có Mạnh Tri Tuyết nhìn xác của lão yêu đó, sau đó nhìn Phương Thốn, nhãn thần có chút hồ nghi.
-Yêu ma trong thôn đã bị giết hết rồi!
Có người không muốn nói thêm đề tài này nữa, ánh mắt đảo qua nhìn về phía tiểu yêu sau lưng của Phương Thốn, lớn tiếng nói:
-Tiểu yêu này chính là con được lão yêu đem khỏi thôn khi nãy. Phương Xích tiên sư đã từng nói qua, diệt cỏ tận gốc. Tiểu yêu này nhỏ, nhưng nếu xuất hiện ở thôn đó thì cũng không vô tội, vẫn nên chém một nhát, đem về lãnh công cùng đám yêu thi kia!
Tiểu yêu thấy trường kiếm sáng loáng, vội vàng rúc lại phía sau Phương Thốn, đuôi run rẩy không ngừng.
Các học sinh xung quanh đều xem như điều hiển nhiên, ngay cả Mạnh Tri Tuyết cũng không để tâm đến chuyện này.
Phương Thốn cảm nhận được cơ thể run rẩy của tiểu yêu, mày hơi cau lại.
Nhìn thấy học sinh kia đang mang theo kiếm bước đến, trong phút chốc, trong lòng hắn cũng có chút do dự. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn học sinh đang mang kiếm đến, cười nói:
-Không cần, một tiểu nữ hồ xinh đẹp như vậy, giết không đáng tiếc sao?
Học sinh đó có chút ngạc nhiên:
-Không giết để lại làm gì?
Phương Thốn cười nói:
-Đem nó về nhà nuôi, không phải càng thú vị hơn sao?
Nhất thời, ánh mắt của tất cả học sinh trong miếu đều đổ dồn về phía hắn, ánh mắt có chút cổ quái.
-Quả nhiên không hổ danh là Phương nhị công tử, biết chơi lắm...
Trong mắt của các nam học sinh đều lộ ra ý cười, đặc biệt là Hạc Chân Chương, hắn càng lộ ra vẻ ngưỡng mộ khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt của Mộng Tình Nhi không vui, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Chúng học sinh phản ứng lại, ngay lập tức đổi thành vẻ mặt khinh thường nói:
-A, quá không biết xấu hổ!
Cảm nhận được những ánh mắt ghét bỏ từ xung quanh, Phương Thốn nhanh chóng hiểu được bọn họ đang nghĩ gì.
Trên thế gian này, có yêu quỷ xà hồ, sinh ra đã có khả năng mê hoặc người khác, tiêu hồn thực cốt.
Thế gian có người tham mỹ sắc, cho nên sẽ đặc biệt lựa chọn những hồ cơ xà thiếp xinh đẹp để nuôi dưỡng. Thậm chí, còn lấy làm tự hào, cảm thấy đại môn phiệt đại thế gia mới có thể xa xỉ như vậy. Có người nói tại Triều Ca, đây đã trở thành một loại phong khí, lưu hành giữa các sĩ tộc.
Thậm chí, có một số người còn thường xuyên trao đổi yêu cơ của mình để chơi bời, xem đó như là một chuyện phong lưu tao nhã.
Chỉ là, trong mắt của nhiều người, đây vẫn là một loại phong khí bất lương, thậm chí đáng ghét.
Nhất là ở thành nhỏ như Liễu Hồ nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất