Chương 842: Luyện Ma Uyên
Nhưng bất luận thế nào thì bức tranh này chính là mấu chốt.
Thần Sơn trưởng lão thấy Phương Thốn trực tiếp chỉ vào điểm mấu chốt, thần sắc có chút trầm ngâm.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Phương Thốn một cái, thấp giọng nói: "Chuyện này là bí mật lớn nhất của Thủ Sơ Tông ta…"
"Ta cũng là người của Thủ Sơn Tông."
Phương Thốn nhìn ông ta một cái, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa trước đây Thủ Sơn Tông suy tàn, gần như sắp bị đá ra khỏi sáu tông, ở Nguyên Thành còn có khả năng bị xóa tên, cũng là vì ta đến, cho nên mới lấy lại vài phần vinh quang của tổ tiên ngày trước." Vừa nói, trên mặt hắn cũng có chút ý cười, rồi lại nói: "Ngoài ra, thật sự lấy ra bàn bạc thì trong Thủ Sơn tông có khoảng hơn ba phần vốn, là của ta."
"Cho nên, ta so với trưởng lão bình thường, còn được xem là trưởng lão hơn!"
"..."
Mấy câu này trực tiếp chỉ vào mấu chốt của vấn đề, làm Thần Sơn trưởng lão sững sờ.
Ngẩn người một lúc, ông ta lại lắc đầu nói: "Không được, can hệ trọng đại, ngươi đổi câu hỏi khác đi…"
Ánh mắt Phương Thốn khẽ lạnh đi vài phần.
Dưới cái nhìn của hắn, quá bí đao trên đầu Thần Sơn trưởng lão bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Thần Sơn trưởng lão cảm nhận được sự thay đổi này, cả kinh quay người kêu lên: "Ngươi… người lại muốn làm gì?"
"Ta kính trưởng lão là tiền bối, ông lại xem ta là con nít?"
Phương Thốn nhẹ nhàng lắc ống tay áo, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Thần Sơn trưởng lão, lạnh nhạt nói: "Lần này ta đến chỉ để tìm Tiểu Từ tông chủ trở về, nếu không phải bởi vì ta cũng xem trọng Thủ Sơn Tông, lại thấy bây giờ Thủ Sơn Tông như rắn mất đầu, quả thực cần có người trấn tọa thì cho dù mời thì cũng chưa chắc ta sẽ đến, cho nên, trưởng lão tốt nhất cũng tôn trọng ta một chút, nếu không…"
Giọng điệu của hắn trở nên chậm lại, mà quả bí trên đỉnh đầu Thần Sơn trưởng lão lại trở nên nặng nề thêm vài phần.
"Ngươi…"
Thần Sơn trưởng lão cũng có chút ảo não, lạnh lùng mà nhìn về phía Phương Thốn.
Nhưng lúc hai mắt chạm nhau, ông ta lại phát hiện ánh mắt của Phương Thốn còn lạnh hơn cả ông ta.
Thế là khí thế của ông ta cũng âm thầm mà trở nên yếu đi, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ta có thể nói cho ngươi một chút, nhưng những chuyện này liên quan quá lớn, ta cũng không muốn lừa người, cho nên có vài việc… ta không muốn nói, thì ngươi tốt nhất cũng đừng có ép ta…"
Phương Thốn cười rồi nói: "Ông nói!"
"Bức tranh này…"
Thần Sơn trưởng lão có chút do dự rồi lên tiếng nói: "Là cướp từ trong Luyện Ma Uyên…"
"Luyện Ma Uyên?"
Phương Thốn khẽ cau mày.
Thần Sơn trưởng lão nhìn hắn một cái, dường như có chút tâm tư dao động, nhưng đối diện với ánh mắt của Phương Thốn, vẫn là thành thật mà nói ra: "Luyện Ma Uyên là Ma Tông… cũng là một trong những thánh địa của vương triều trước - Đại U Thần triều, còn một tên gọi khác là Ma Đàm…"
Trong lòng Phương Thốn hơi động, hưng phấn nhưng trên mặt lại bình tĩnh.
"Các ngươi từng đến Ma Đàm?"
Hắn hỏi rất nhẹ nhàng, dáng vẻ cứ như bản thân mặc dù không quen với cái tên Luyện Ma Uyên, nhưng với Ma Đàm lại các kỳ hiểu biết.
"Không sai…"
Thần Sơn trưởng lão thấp giọng nói: "Hơn nữa, sư huynh, sư đệ, đệ tử… của ta đều chết trong Ma Đàm!"
"Cái gì?"
Phương Thốn có hơi kinh ngạc.
Cả nhà trên dưới Thủ Sơn Tông, cả một thế hệ đều mất mạng ở trong Yêu Vực, điều đó ai nấy cũng đều biết.
Nhưng Phương Thốn không ngờ đến, chuyện này vẫn có ẩn tình?
"Ngươi đừng hiểu lầm bọn người sư huynh, chúng ta… chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân mà thôi…"
Dường như Thần Sơn trưởng lão đoán được Phương Thốn đang nghĩ cái gì, thấp giọng mà nói một câu, rồi mới nói: "Năm đó, chúng ta dẫn mọi người chống lại Yêu Đình ở phía Bắc, trải qua vô số trận đại chiến, mặc dù Thủ Sơn Tông ta đã làm hết sức mình, nhưng dù sao chúng ta cũng là Ma tông… hoặc có thể nói là dòng máu mà vương triều trước để lại, vì thất tộc của Thanh Giang không dung, cho nên không biết có bao nhiêu cản trở trong âm thầm…"
"Đặc biệt là trong trận chiến cuối cùng, trên dưới Ma Tông đều đã bị thương, Yêu Tộc bị giết vô số, chì là khổ sở mà chờ đợi nhưng không có viện trợ, lúc đó vốn tưởng rằng chỉ có thể chết trong trận chiến, nhưng lại không ngờ ngay lúc đó, xuất hiện một người thân mặc bạch bào, đi đến tiếp ứng…"
"..."
Phương Thốn lắng nghe một cách cẩn thận rồi cau mày, nhưng không cắt ngang lời ông ta
"Người đó chỉ nói hắn ta trước đây có quen biết với tiên bối của Thủ Sơn Tông, vì vậy không muốn thấy chúng ta gặp nạn nên đặc biệt đến cứu giúp, mặc dù lúc đó chúng ta đều nhìn ra người này rất kỳ quặc, nhưng nghĩ đến đã là đường cùng rồi, có thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thân tử đạo tiêu mà thôi, thế nên đã quyết định đi theo người đó, chỉ là… lúc đó chúng ta cũng không nghĩ đến, đi một cái lại gặp phải kết cục sống không bằng chết…"
"Người đó…"
Ông ta quay đầu nhìn Phương Thốn, sự kỳ quái trong đôi mắt, dường như rất sợ hãi: "Dẫn bọn ta đến Luyện Ma Uyên!"
Chuyện này vốn không bất ngờ, Phương Thốn chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mà Thần Sơn trưởng lão, lại có hơi nhắc nhở một chút: "Có lẽ, ngươi cũng nghe qua rồi…"
"Đại U, là Hắc Ám Thần Triều ăn thịt người…"
"..."
Phương Thốn khẽ gật đầu.
Đại U thần triều, ăn thịt người là thông lệ, vậy nên, truyền từ Đại U Ma tông, ăn thịt người cũng không phải là chuyện gì mới mẻ.
"Lúc đó, mặc dù bọn ta sớm đã có đề phòng, nhưng vẫn không ngờ được…"
Giọng của Thần Sơn trưởng lão trở nên trầm thấp, hòa lẫn vào cảnh đêm ở xung quanh, nghe có chút uy nghiêm đáng sợ.
"Nói cái gì mà quen biết với tiền bối, cũng không phải là lời giả dối…"
Ông ta yếu ớt nói, khẩu khí phảng phất có chút tự chế nhạo: "Mọi người nếu đã là dòng máu thần ma, vậy nên, nói đến nguồn gốc thì chính là một nhà, không phải là quen biết sao? Thậm chí bọn họ nói giải cứu gì đó, cũng không phải là giả, bởi vì lúc đó nhóm yêu đang chờ đợi, nếu không phải bọn họ cố ý sắp xếp thì bọn ta đã sớm bị yêu ma xé thành từng mảnh rồi, sợ rằng ngay cả thời gian chờ hắn đến cứu cũng không có…"
"Nhưng mà… nhưng mà…"
Ông ta nói liên tiếp hai lần, mới cắn răng mà nói tiếp: "Nếu sớm đã biết trước thì cho có chết trên nghìn lần, thì có ai tình nguyện được bọn họ cứu chứ?"
Phương Thốn nhìn sắc mặt ông ta, chỉ thấy sự điên cuồng dần dần hiện lên, trong lòng cũng có chút lo lắng.