Chương 850: Linh hồn trong bức tranh
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vào lúc này, động tĩnh ở phía say núi đã khiến cho Thủ Sơn Tông phải phái những đệ tử đi xem xét.
Nhao nhao khoác áo bào đi giày, bọn họ hoảng sợ vội vàng chạy đến lối vào sau núi rồi thò đầu ra.
Vì sự hạn chế của môn quy, không ai ở dám trực tiếp đi thẳng vào sau núi, nhưng họ rất lo lắng, thậm chí có chút hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy Phương Thốn bước ra khỏi sau núi thì bọn họ mới cảm thấy an tâm, người thì chào hỏi hắn, người thì tò mò nhìn ra phía sau lưng hắn
Phương trưởng lão không sao, Thủ Sơn Tông khẳng định vững chắc như núi Thái sơn.
Chỉ là, cái quan tài đằng sau Phương Thốn là sao?
...
...
“Đại trưởng lão của Thủ Sơn Tông, Thần Sơn trưởng lão đã chết.”
Phương Thốn ra lệnh: “Trước tiên hãy đưa quan tài ra sau đại điện để cất giữ, khi tông chủ về thì sẽ đi mai táng!”
Thân là vị trưởng lão đời trước cuối cùng của Thủ Sơn Tông, cái chết của Thần Sơn trưởng lão chính là một chuyện lớn. Cho dù ông ta đã phát điên mấy chục năm trời, vẫn luôn ẩn náu ở sau núi, ở Thanh Giang không có nhiều người nhớ tới ông ta, nhưng cũng nên dán giấy trắng cho các tông môn, thế gia, quận phủ để nói cho thiên hạ biết, chọn ngày an táng, nhưng những việc này Phương Thốn không tiện làm thay nên tất nhiên phải đợi Tiểu Từ tông chủ trở về.
Còn tất cả các đệ tử khi nghe thấy điều này đều không khỏi bàng hoàng sợ hãi.
Tất cả đều nghe thấy rung chuyển động trời từ phía sau núi truyền đến, trong nháy mắt, Thần Sơn trưởng lão bị điên đã chết...
Bọn họ nghĩ ngợi rất nhiều rồi lén lút nhìn sang Phương Thốn.
Phương Thốn cũng không nói nhiều với những đệ tử này, tay áo khẽ rung lên, quan tài bay thẳng về trên ngọn núi cao nhất ở phía đại điện, ầm một tiếng, chiếc quan tài được đặt ở vào trong m Điện Vũ, đó chính là nơi thờ phụng tổ tiên của Thủ Sơn Tông.
Hắn ban đầu muốn rời đi nhưng sau khi nhìn thấy đám đệ tử đang hoảng sợ, hắn hơi khựng lại.
...
...
“Nhân tiện, là một đệ tử của Thủ Sơn Tông thì không thể thiếu sự lễ phép.”
Hắn dặn dò nhỏ nhẹ: “Bây giờ mỗi người các ngươi hãy vào thắp một nén hương để tỏ lòng thành kính.”
“Vị Thần Sơn trưởng lão này có công lớn với Thủ Sơn Tông.”
“Nam Cương có Ma Uyên, thật ra cũng dễ dàng lý giải được, mặc dù hắn ta không nói ra thì ta cũng biết Luyện Ma Uyên ở Nam Cương.”
Sau khi đã phân phó cho chúng đệ tử đi thắp hương cho Thần Sơn trưởng lão, tạm thời Phương Thốn không cần suy xét chuyện này. Bây giờ, Tiểu Hồ Ly đã có thể hoàn thành tốt mọi việc dưới tình huống hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch không có ở đây, nàng đã có thể làm tốt việc duy trì trật tự, an bài sự vụ…
Nói một cách khác, dưới tình huống không có hai vị trưởng lão thì mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra bình thường.
Mà Phương Thốn không khỏi âm thầm tự cảm khái một trận, sau khi về tới Ngọc Tú Phong, hắn chậm rãi nghiền ngẫm lại ý tứ của hai câu nói kia.
“Luyện Ma Uyên đó là Ma Đàm!”
“Chỉ là, cái ma đàm này so với Ma Đàm trong lời Lão Quỷ nói liệu có phải là cùng một cái hay không?”
“Hơn nữa lại nói, Luyện Ma là đồ thiên, đây là cái gì?”
“…”
Phương Thốn từ từ lâm vào trầm tư.
Ngẩng đầu nhìn lại, bên trên bầu trời đêm đã xuất hiện muôn vàn vì sao.
Trời và đất, chính là hai chữ thường xuyên được nhắc tới ở trong giới này.
Đừng nói là đồ thiên, cho dù là nghịch thiên, xé trời, tề thiên, phản thiên hay thậm chí là nhật thiên…
Đều là những từ thường được nghe thấy!
Có điều, những từ này thường chỉ là một cách gọi khác, không có một chút ý nghĩa thực tế nào, cho nên hai chữ “Đồ thiên” mà Tiểu Từ tông chủ để lại, hẳn cũng chỉ là sự tồn tại lớn nào đó, có lẽ trời ở nơi này cũng chính là biểu tượng tượng trưng cho “Thiên” của người nào đó, hoặc là thế lực nào đó, mà cũng rất có khả năng ám chỉ Tiên Đế Đại Hạ hiện giờ, cuối cùng thì lúc nào đế vương cũng được ví như trời, cũng có khả năng chỉ Lão Quỷ, dù sao thì người làm cha cũng có thể là trời.
Chỉ là, càng làm cho Phương Thốn tò mò đó chính là, đây cũng có khả năng chỉ một loại tồn tại lớn nào khác.
Và sự tồn tại đó là Thiên Ngoại Thiên.
Thiên Ngoại Thiên, có căn nguyên thiên tâm…
Tuy rằng hiểu biết hiện giờ của Phương Thốn về những việc này vẫn còn chưa nhiều, nhưng hắn lại cảm thấy nơi này rất có thể có mối liên hệ nào đó mà không thể lí giải được.
Nếu nói như thế thì Tiểu Từ tông chủ đã phát hiện Luyện Ma Uyên ở Nam Cương và đang tiến hành một kế hoạch nào đó thì sao?
Phải chăng cuối cùng kế hoạch này ám chỉ đó chính là Thiên Ngoại Thiên?
…
…
Chậm rãi suy nghĩ một chút về mối quan hệ trong đó, Phương Thốn đã có thể xác định được chuyện này hẳn là một việc vô cùng lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu đây quả thật là một kế hoạch, như vậy hẳn là kế hoạch này được bắt đầu vào vài chục năm trước, cái chết của một thế hệ người Thủ Sơn Tông chắc hẳn có mối quan hệ nào đó với kế hoạch này, chỉ là làm người không thể không coi trọng chính là kế hoạch lớn hay không lớn, chỉ hướng nơi nào cũng không quan trọng, dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện điên rồ có thể xảy ra, nếu có một ngày Vương lão nhị ở cách vách muốn cướp vị trí Tiên Đế cũng không phải là một việc gì quá mới mẻ.
Nhưng mà kế hoạch này, có thể ẩn giấu được nhiều năm đến như vậy, ngay cả một tiếng gió cũng không lộ ra đã đủ làm cho người ta không dám coi thường.
Kế hoạch như thế, không bùng nổ thì thôi nếu đã bùng nổ lên thì đó nhất định là một chuyện rất lớn.
Đặc biệt với tình hình Đại Hạ bây giờ, vốn dĩ đã có những thế lực ngầm dao động mạnh, ai biết được việc này sẽ gây ra tác động lớn đến mức nào?
…
…
“Thùng thùng!”
Sau khi hắn phỏng đoán trước một hồi, Phương Thốn nhẹ nhàng gõ gõ vào hồ lô Bát Bảo trong tay, giống như đang gõ cửa.
“Nếu như ngươi đã bị ta thu vào, có phải ngươi cũng có chuyện gì đó muốn nói cho ta biết phải không?”
Mà hồ lô Bát Bảo ngay cả một chút động tĩnh cũng không hề có.
“Đã chết rồi sao?”
Phương Thốn không khỏi có chút kinh ngạc, bỗng nhiên hắn ta chợt nhớ ra đây là bởi vì hắn không làm hồ lô Bát Bảo mỏng đi một chút.